Bài giảng: Bài mở đầu - Giới thiệu về bảng phiên âm Tiếng Anh (IPA)

Như bạn đã biết, biểu tượng ngữ âm là một trong những trợ giúp hiệu quả giúp bạn học phát âm Tiếng Anh một cách chính xác. Mỗi khi bạn mở từ điển, bạn có thể tìm thấy được cách thức phát âm chuẩn của từ mà bạn có thể chưa biết bằng việc nhìn vào những biểu tượng ngữ âm ngay bên cạnh của từ đó. Nhưng hiểu được bảng mẫu tự ngữ âm không phải là điều dễ dàng.




Trong bảng ngữ âm dưới đây chuyên trang xin được giới thiệu đến các bạn phần lớn các âm cơ bản trong tiếng Anh. Trong tiếng Anh như bạn đã biết, nhiều từ có thể có cùng cách phát âm nhưng có cách viết khác nhau với các nghĩa khác biệt. Ví dụ: "two và too", cả 2 từ đều được phiên âm là /tu:/. Đôi khi từ (bộ phận của từ) được viết giống nhau nhưng lại được phát âm hoàn toàn khác nhau như cụm "ough" trong các từ "thought, though, bough, và through".

Một yếu tố khác trong phát âm cũng rất quan trọng đó là cách từ được đánh trọng âm. Hiểu được bản mẫu tự ngữ âm sẽ giúp ích trong quá trình học ngữ âm của bạn, đặc biệt là đối với những người không có điều kiện học hỏi từ các thầy cô giáo.

Bảng ngữ âm dưới đây là ví dụ về các văn bản được chuyển thể sang các ký hiệu phiên âm:





Một đoạn văn bản được viết dưới dạng phiên âm:



Đoạn văn bản đó có nghĩa là:

There is a police message for motorists in the Barnet area of London. A lorry has shed its load at the Apex Corner roundabout on the A1. You are asked to avoid the area as much as possible. South-bound traffic will be diverted for the next two hours. That is the end of the message.

Như bạn có thể thấy, mẫu tự phiên âm giống như một ngôn ngữ khác, nhưng nếu bạn kiên nhẫn thì đó sẽ là một công cụ hữu hiệu dành cho bạn để học phát âm. Trong các bài giảng tiếp theo chuyên đề sẽ sử dụng mẫu tự của bản phiên âm này để giới thiệu đến các bạn những phương pháp, cách thức cơ bản trong phát âm. Chúc các bạn có những giờ học thú vị cùng với chuyên đề của chúng tôi.







Trọng tài sai lầm, M.U đánh rơi chiến thắng

(TinTheThao.com.vn) - Chuỗi trận thăng hoa của M.U đã chấm dứt khi họ để tuột mất chiến thắng trong những phút cuối cùng ở chuyến làm khách đến sân của Birmingham City. Điều đáng tiếc cho Quỷ Đỏ là việc họ phải trả giá từ một sai lầm của trọng tài.

Nỗi ám ảnh sân khách ở mùa giải này tiếp tục theo chân Quỷ Đỏ khi mà kết quả hòa chung cuộc 1-1 trước Birmingham City mặc dù không khiến thành tích bất bại của M.U bị gián đoạn nhưng đã là trận hòa thứ 7 của họ trong các chuyến thi đấu xa nhà ở mùa này. Rõ ràng, M.U vẫn còn rất nhiều điều cần phải hoàn thiện trong thời gian tới nếu như muốn thực sự tạo nên hình ảnh của một nhà vô địch.




Với việc phải thi đấu trong một mật độ dày đặc nên M.U sử dụng đội hình không có được những gương mặt tốt nhất của họ. Cộng thêm việc đội chủ nhà Birmingham thi đấu nỗ lực hết sức nhằm hy vọng thoát khỏi vị trí nguy hiểm hiện tại nên M.U gặp khá nhiều khó khăn trong việc tìm kiếm cho mình những cơ hội tiếp cận khung thành đối phương. Tình huống đáng chú ý nhất trong hiệp đấu đầu tiên là pha "dứt điểm" của Ryan Giggs ở phút thứ 18 khi thủ môn Ben Foster sai lầm trong việc chọn vị trí suýt chút nữa phải trả giá đắt nhưng may cho đội chủ nhà là bóng lại tìm đúng đến xà ngang.

Tốc độ của trận đấu diễn ra khá chậm trong phần lớn thời gian của hiệp một. Phút thứ 40, Birmingham có cơ hội nguy hiểm khi Larsson chọc khe cho Bowyer trước khi bóng được trả lại tuyến hai để Gardner băng vào dứt điểm đi vọt xà ngang đầy tiếc nuối.

Bước sang hiệp hai, không có nhiều thay đổi trong lối chơi của M.U trong khi Birmingham dần chơi tốt hơn và đôi lần khiến các CĐV M.U phải thót tim với cac pha dứt điểm hiểm hóc. Tuy nhiên, với tư cách của một đại gia, M.U cũng dần tăng tốc mạnh mẽ để hy vọng tìm kiếm bàn thắng phá vỡ thế cân bằng. Phút thứ 58, Berbatov phối hợp một cách đẹp mắt với Gibson trước khi tung ra cú dứt điểm cận chân vô cùng đẹp mắt đưa bóng về góc gần hạ gục thủ môn Ben Foster để mở tỷ số của trận đấu. Đây là bàn thắng thứ 14 của Berbatov ở Premier League mùa này. Lẽ ra tỷ số đã là 2-0 cho M.U nếu như ở tình huống ngay sau đó, cú dứt điểm tầm xa của Berbatov có thêm một chút chính xác chứ không chỉ liếm mép cột dọc khung thành đội chủ nhà.

Trận đấu càng trôi về cuối, M.U càng muốn chơi chậm để bảo toàn cách biệt của mình. Nhưng cũng giống như rất nhiều các trận đấu trên sân khách của họ kể từ đầu mùa, ý định đó đã không thể được thực hiện. Lần này bắt nguồn từ sai lầm của trọng tài trong phút thi đấu chính thức cuối cùng, Zigic vừa tì đè trái phép với hậu vệ MU, vừa dùng tay chơi bóng để kiến tạo cho Bowyer - cầu thủ dường như đã rơi vào tư thế việt vị, đệm bóng ghi bàn cận thành gỡ hòa 1-1.

Đánh rơi chiến thắng một cách đầy tiếc nuối, chắc chắn M.U sẽ phải nỗ lực hơn nhiều trong các trận đấu sắp tới nếu như không muốn lợi thế mà họ đang có trên BXH bị các đối thủ bám đuổi san lấp.

Đội hình ra sân:

Birmingham: Foster, Carr, Johnson, Dann, Ridgewell, Larsson (Alex Hleb 70'), Ferguson, Gardner, Bowyer, Beausejour (Nikola Zigic 82'), Jerome (Kevin Phillips 85')

MU: Van der Sar, Rafael Da Silva, Ferdinand, Vidic, Evra, Gibson (Javier Hernandez 89'), Carrick, Anderson (Darren Fletcher 73'), Giggs, Berbatov, Rooney

Bàn thắng: Berbatov 58’ - Bowyer 90’

Nguồn: tinthethao.com.vn





Redknapp tự tin dù phải đối đầu với AC Milan

(TinTheThao.com.vn) - Việc lọt vào vòng knock-out của Champions League ngay trong lần đầu

Cho dù phải 2 tháng nữa thì Champions League mới trở lại nhưng ngay từ lúc này Tottenham đã tỏ ra rất háo hức với việc đối đầu với cựu vô địch AC Milan. Đội bóng nước Anh tin rằng họ có đủ khả năng để đánh bại đối thủ giàu kinh nghiệm đến từ Serie A.




“Chúng tôi đã từng đánh bại Inter Milan và chẳng có lý do gì để không nghĩ tới một kết quả tương tự khi đá với AC Milan.” Redknapp nói

“AC Milan có nhiều ngôi sao nhưng tôi biết rằng hàng thủ của họ rất ngại đối đầu với phong cách tấn công mạnh mẽ của các đội bóng Anh. Do đó, Tottenham hoàn toàn tự tin về khả năng giành chiến thắng của mình.”

“Tôi chỉ hy vọng rằng Tottenham sẽ có được tất cả những gương mặt quan trọng của mình cho cuộc đối đầu với AC Milan. Từ nay tới đó còn một chặng đường rất dài và chúng tôi sẽ phải có những tính toán hợp lý nhất để có được một lực lượng ổn định.”


Nguồn: tinthethao.com.vn



Trắc nghiệm tổng hợp (Lần I)




1. There was a power cut and all the lights .....................





2. We ……….. what the weather’s going to be like next Sunday.






3. I .................. in this garage as a car mechanic for 15 years.






4. I never ............ at home on Sundays.






5. Are you sure we're going in the right .................?






6. Rebecca is English but she isn't ......... England. She comes to Vietnam .......... Thailand.






7. Children made their hair ......................






8. A lot of passengers who ................... in the ship crash are still suffering from shock.






9. When the electricity failed, he ................ a match to find the candles.






10. Let ............ go for a walk.









Ngoại hạng Anh: Đâu rồi? Những ngôi sao...

Những hình tượng đích thực của giải Ngoại hạng như Rooney, Torres hay thậm chí cả Drogba đang dần đánh mất bản năng “sát thủ” của mình…



Cuộc đua tới chức vô địch NHA mùa giải 2010/11 đang diễn ra vô cùng hấp dẫn qua mỗi vòng đấu. Ngoài những cái tên quen thuộc như MU, Arsenal, Chelsea, top đầu BXH còn có sự chen chân và cạnh tranh quyết liệt của Man City và Tottenham. Đó là tín hiệu đáng mừng bởi nhiều năm qua, người ta cảm thấy hơi nhàm chán khi mãi chứng kiến cảnh chiếc cúp bị luân chuyển từ Old Trafford tới Stamford Bridge và ngược lại. Nhưng trong nỗi khấp khởi ấy, Premier League lại va phải “nốt trầm”, có thể được diễn giải bằng những từ ngữ - phong độ trồi sụt của các ngôi sao hàng đầu.

Nhiều năm qua, Rooney hay Torres, Drogba vốn được coi như hình tượng quảng bá của giải Ngoại hạng Anh trên toàn thế giới. Ngoài vai trò là những hạt nhân quan trọng bậc nhất trong mỗi đội bóng, họ còn đều được NHM biết và ghi nhớ bởi bản năng “sát thủ” siêu phàm của mình. Ngay ở mùa trước thôi, chân sút của MU ghi tổng cộng tới 34 bàn thắng, “Voi rừng” còn khủng hơn với 37 lần chọc thủng lưới đối phương, trong khi đó, dù liên tục chấn thương nhưng Torres cũng kịp nổ súng 22 lần. Thời điểm hiện tại thì sao? Thất vọng! Sẽ không quá lời nếu dành cụm từ ấy cho 3 ngôi sao của MU, Chelsea và Liverpool.

Chính các manucians cũng chẳng thể nhớ nổi bao lâu rồi gã Shrek không ghi bàn. Theo thống kê chính xác, đã 620 phút góp mặt trên sân kể từ pha chọc thủng lưới West Ham (28/8/2010), Rooney vẫn chưa một lần tìm vui cho cá nhân mình. Thừa nhận rằng những đóng góp của R10 cho lối chơi chung của Quỷ đỏ thành Manchester là không hề nhỏ nhưng một tiền đạo lại quên mất nhiệm vụ chính – ghi bàn chẳng bình thường chút nào, bất kể với lý do gì đi chăng nữa. Chưa đến mức “đói” bàn thắng ghê gớm như Rooney nhưng Torres cũng đang dần trở nên mờ nhạt trong tâm trí NHM. Cái gọi là đẳng cấp trong con người El Nino vẫn được thể hiện ở trận thắng 2-0 của Liverpool trước Chelsea, đáng tiếc phong độ của chân sút người Tây Ban Nha thì phập phù, thiếu ổn định đến tệ hại. Trong bối cảnh “Lữ đoàn đỏ” tuột dốc khủng khiếp trên BHX, Torres lại không thể giúp được gì. Trường hợp của Drgoba có vẻ hơi khác một chút. Anh vẫn là đầu tàu trên hàng công của Chelsea (đang ghi nhiều bàn thắng nhất – 8 bàn), chỉ có điều ở những trận đấu quan trọng, Vua phá lưới Ngoại hạng Anh mùa trước lặn mất tăm (gặp Arsenal) hoặc đóng vai như kẻ “tội đồ” (gặp Tottenham).

Với nhiều CĐV “dễ tính”, họ hoàn toàn thông cảm phần nào bởi cả 3 ngôi sao trên đều từng trải qua những giai đoạn chấn thương cùng với đó là lịch thi đấu dày đặc. Tuy nhiên, khi được chứng kiến những phong độ chói sáng của Ronaldo, Messi ở La Liga hay Ibra, Eto’o ở Serie thì hẳn NHM ngoại hạng cũng mách lòng. Một nửa chặng đường của mùa giải năm nay đã trôi và phía trước sẽ là những thử thách vô cùng gian nan với mỗi đội bóng, đặc biệt các “ông lớn” phải căng sức cho nhiều mặt trận. Vậy nên MU không thể trông chờ mãi vào Berbatov mà cần có sự tỏa sáng của Rooney. Tương tự, Chelsea hay Liverpool sẽ khó lòng vượt qua cuộc khủng hoảng phong độ khi Drogba và Torres cứ đánh mất chính mình.

Nguồn: http://www.tinthethao.com.vn












Nón ngựa Gò Găng

TO - Không hiểu sao một chiếc nón được làm công phu và đẹp một cách kiêu kỳ lại mang một cái tên không đẹp chút nào: nón ngựa.



Nón được làm từ Gò Găng, một tiểu thị trấn trên quốc lộ 1, gần thành Đồ Bàn, Bình Định - nơi cách đây trên 500 năm, một cuộc hôn nhân vương giả giữa Chế Mân và Huyền Trân đã làm tốn không biết bao nhiêu giấy mực và những giọt nước mắt.

Không mỏng nhẹ như nón bài thơ xứ Huế, cũng không nặng nề như nón quai thao, nón ngựa Gò Găng thanh mà không mảnh, dày mà không nặng. Nón được làm bằng những phiến lá kè rất nhỏ lấy về từ đỉnh Cù Mông, xếp thật khéo, san sát bên nhau cùng đồng quy trên đỉnh như ngàn muôn tia nắng ấm áp phát ra từ mặt trời. Có lẽ vì vậy nên màu nón không trắng mà vàng như lụa.

Nhưng công phu và đẹp nhất phải là sườn nón. Không đơn sơ như nón bài thơ hay thô cứng như nón quai thao, sườn nón ngựa không chỉ gồm những vành tròn từ to nhỏ lần lên đỉnh, mà còn đan nhau bởi những nan chéo chuốt mỏng hơn cây tăm, lớp nọ chồng lớp kia, cứ như đòn tay, rui, mè trong một ngôi nhà rường, mà lớp lá lợp bên ngoài trông như ngói úp.

Từ vành nón đến chỉ khâu đều bằng cước trong vắt như cước cá. Thay vì lồng giữa hai lớp lá mỏng vài câu thơ, hình ảnh chùa Thiên Mụ, cầu Tràng Tiền như nón Huế, nón ngựa Gò Găng thêu bên trong những con rồng, con phượng, tuy với những đường nét đơn sơ nhưng vẫn gợi lên vẻ quyền quý cao sang. Chính vì vậy mà nón ngựa rất hợp cho các bà hoàng, bà chúa, các mệnh phụ hay các cô gái ngày xưa trong lễ vu quy.

Hãy hình dung một người đẹp đội trên đầu một chiếc nón vàng như đồng lúa chín, đeo đôi bông tai và mang một chiếc kiềng bằng vàng sáng chói, mặc áo gấm vàng rập rờn những đuôi chim phượng dài đà đuột, ngồi trên chiếc kiệu sơn son thếp vàng, có chú rể cưỡi một con ngựa trắng như tuyết đi bên cạnh mới thấy chiếc nón ngựa Gò Găng đẹp kiêu kỳ và đài các đến ngần nào. Tiếc là không còn những cặp vợ chồng vương giả như thế.

Các quý bà giờ thường bước xuống từ xe hơi bóng loáng nên chiếc nón ngựa chẳng những kềnh càng mà còn làm cho họ sợ hơi già nếu không muốn nói là sợ bị chê nhà quê!

Nhưng không quê đâu. Tôi đã từng thấy những cô đầm đội nón ngựa, đẹp và sang không ngờ. Tôi cũng trông thấy những ông Tây nâng niu món quà quý về cho vợ, cho mẹ. Các Việt kiều từ Mỹ, Úc, Pháp khi về nước thường mua nón ngựa, cho dù không đội nhưng treo trong phòng vẫn đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.

Thật ra nón ngựa Gò Găng bây giờ vẫn rất hợp cho những người từ 50 tuổi trở lên. Các cụ bà mặc áo dài nhung, đi hài thêu, đội lên mái đầu đã bạc chiếc nón ngựa còn đẹp hơn nữa, một nét đẹp trang nghiêm quý phái khiến cháu con càng yêu kính.

Điều lạ là cả nước chỉ có đất Gò Găng mới đủ tinh xảo để làm ra chiếc nón ấy. Tiếc là bây giờ, chiều theo yêu cầu của một số khách hàng, người làm nón lại bọc bên ngoài một lớp nilông. Theo tôi như vậy là làm mất vẻ đài các của nón ngựa. Đó là một kiểu nón để “chơi” chứ không để “đội”. Muốn dãi nắng dầm mưa, muốn ăn chắc mặc dày hay muốn tiết kiệm thì hãy mua nón lá thường dùng xếp từng chồng cao ở các chợ.

Người sành điệu phải lặn lội tới Gò Găng, mua chiếc nón từ những nhà làm nón giữ được nghề từ mấy trăm năm, xem từng chiếc nan, từng mối cước, từ những con rồng con phượng cho đến cái chóp bạc trên đỉnh nón. Mua chiếc nón mà bâng khuâng tưởng chừng như mua một món cổ vật gia bảo. Người bán nhìn người mua đội thử, ngắm một lần nữa tác phẩm phải mất cả tháng mới làm xong, lòng rưng rưng vừa ý, trước khi cầm tiền vẫn không quên dặn cách trân trọng giữ gìn. Chính họ gửi đến người mua một nụ cười biết ơn vì đã có con mắt tinh đời nhận ra món hàng độc đáo của họ.

Giờ đây tôi mới hiểu tại sao lại gọi là nón ngựa, phải chăng như người phương Tây, con ngựa được cho là con vật đẹp nhất trong các con vật. Nón ngựa, đúng là đẹp nhất trong các kiểu nón.

Nguồn: Tuổi Trẻ


Lưu ý cho người thích nhắn tin

(Dân trí) - Thường xuyên dùng ngón tay cái để ấn bàn phím trên điện thoại sẽ làm cho ngón tay này bị xơ cứng, đau nhức, thậm chí sẽ bị teo cơ.



3 bệnh thường gặp khi thường xuyên dùng di động

1.“Tay di động”: Đây là bệnh mà trên y học gọi là “viêm gân do bó hẹp ngón tay cái”. Thường xuyên sử dụng ngón tay cái ấn vào bàn phím trên điện thoại di động sẽ làm cho ngón tay cái bị xơ cứng, đau nhức, thậm chí sẽ làm teo cơ bắp. Từ đó làm gân tay sưng phù , gây ra mệt mỏi nhiều lần, thậm chí gây ra viêm gân nặng.

Chuyên gia kiến nghị các bạn trẻ không nên nhắn tin quá nhiều và quá lâu trong thời gian
Dài. Ngón tay sử dụng một lúc thì cần phải được nghỉ ngơi đồng thời nên mát xa ngón tay theo giờ nhất định hoặc đắp ngón tay bằng khăn ấm hoặc ngâm ngón tay trong nước
ấm.

2. “Ngón tay cái blackberry”: Thường xuyên sử dụng điện thoại di động trả lời mail, đánh văn bản, bạn hãy cận thận với ngón tay cái của bạn sẽ bị cuộn và cong, thậm chí gây ra viêm loét và mụn nước.

3. “Viêm da tay di dộng”: Thường xuyên sử dụng điện thoại có thể gây ra phản ứng dị ứng của da bàn tay với lớp vỏ niken ở ngoài điện thoại, từ đó làm cho da phát ban mẩn đỏ và ngứa ngáy, tức là bệnh “viêm da tay do điện thoại di động”.

Thường xuyên tập luyện phần tay, diệu kế đảm bảo sức khỏe

1. Mát-xa 10 ngón tay theo vòng tròn: Dùng ngón tay cái chỉ vào giữa, từ gốc ngón tay đến đầu ngón tay, lần lượt vuốt ngón tay mát-xa 10 ngón tay theo vòng tròn.

2. Chuyển động mát-xa đến mỗi đốt ngón tay: Nắm chặt 1 bàn tay lại sau đó chuyển động mát-xa cho từng đốt ngón tay ở tay kia cho tới lúc tay nóng lên. Đổi tay và làm lại động tác đó.

3. Mát-xa huyệt dương trì ở trên lưng bàn tay: Cố gắng bẻ ngược bàn tay của bạn về phía sau, ở cổ tay sẽ xuất hiện mẫy cái hỗ lõm, nhấn đè vào một bên hố lõm ở trên lưng bàn tay, bạn sẽ cảm thấy hơi đau ở một điểm ngay trung tâm hỗ lõm ấy, đó chính là huyệt dương trì. Chỉ cần kích thích vào huyệt này sẽ làm cho máu tuần hoàn được nhanh chóng và thông suốt đồng thời làm cho cơ thể ấm lên tức thì.













Bài tập tiếng Anh dành cho khối THPT


ebook đầy đủ các loại bài tập, giúp bạn rèn luyện kỹ năng làm bài thật tuyệt vời.

Download


Bộ 5 đề thi trắc nghiệm tiếng Anh

tài liệu ôn thi đại học, giúp các bạn củng cố lại kiến thức.




Download


Các dạng bài tập chia động từ


Ebook bao gồm nhiều bài tập về cách chia động từ, có đáp án kèm theo.


Download


Từ Vựng - Ngữ Pháp Tiếng Anh 12

Ebook hướng dẫn về từ vựng và ngữ pháp tiếng Anh 12 đầy đủ, rõ ràng.



Download



Foxit Reader - Phần mềm đọc file PDF



Phần mềm đọc file PDF cực kỳ ấn tượng.

Download


Một số quy tắc trọng âm tiếng Anh


Ebook hướng dẫn rõ ràng về quy tắc trọng âm một cách rõ ràng.

Download


Học nhanh môn tiếng Anh cấp III


Bộ tài liệu học tiếng Anh dạng PDF cực kỳ hay dành cho các bạn.

Download

Nếu các bạn chưa có phần mềm đọc file pdf thì có thể tải tại đây


Mật mã đêm tân hôn


Hai ông bà nọ có ba cô con gái đều ngây thơ trong trắng. Hai ông bà chả bao giờ muốn xa họ, luôn tìm cách chở che, đùm bọc.

Vì thế, dù đã hơn hai mươi tuổi, các cô vẫn còn trong trắng ngây thơ. Nhưng rồi, thời gian trôi qua, ba cô cũng lấy chồng...

Hai ông bà rất tò mò không biết con gái mình sẽ thế nào vào đêm động phòng đầu tiên. Vì thế khi các cô con gái đi hưởng tuần trăng mật, hai ông bà dặn dò:

- Bố mẹ muốn biết chuyện gì xảy ra với con vào đêm đầu tiên và liệu các con có thấy hài lòng không. Hãy viết thư về cho bố mẹ, nhưng đừng làm chồng con tò mò. Hãy viết một chữ mật mã nào đó và gửi về cho bố mẹ tả về kinh nghiệm của con.

Thế là cô con cả đi tuần trăng mật. Cô gửi lá thư về chỉ với hai chữ "STAR CRUISE". Hai ông bà mở tờ báo quảng cáo ra, và thấy trong đó có quảng cáo về con tàu du lịch Star Cruise với khẩu hiệu: To, Lớn, Mạnh Mẽ, Tốc Độ và Thân ái. Hai ông bà hài lòng lắm.

Đến là thư của cô kế. Hai ông bà mở ra và thấy trong đó có vỏ của NESCAFE. Nhìn vào tờ báo quảng cáo, hai ông bà thở phào hạnh phúc. Trong đó có ghi: NESCAFE - tận hưởng đến từng giọt cuối cùng.

Đến cô út, hai người nhận được lá thư với chữ "Hãng hàng không CATHAY PACIFIC". Bà mẹ mở tờ báo ra xem và lăn đùng ra ngất xỉu. Ông bố vội chạy tới xem và choáng váng. Khẩu hiệu của hãng Hàng không Cathay Pacific là "bảy ngày một tuần, ba lần một ngày - không nghỉ".






MAI HƯƠNG KIẾM - Hồi 10 (Cổ Long)


01-02-03-04-05-06-07-08-09-10


Việc thiếu nữ xuất hiện làm cho cả sáu người có mặt tại trường ai nấy thất kinh. Bởi vì xung quanh họ là cả một bãi trống rộng, thế mà thiếu nữ xuất hiện ngay trước mũi không ai phát hiện được cả. Cả sáu người đều là cao thủ nhất đẳng trong võ lâm, trong phạm vi mười trượng, ngay cả một chiếc lá rơi còn nghe thấy. Trong lúc đó thiếu nữ tới cách hai trượng, thậm chí đến khi cô ta lên tiếng họ mới phát hiện ra, thử hỏi ai không kinh sợ.
Thiếu nữ chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, y phục bằng lụa trắng, mắt sáng như sao, dáng vẻ yểu điệu, mặt đẹp như ngọc, làn da mịn màng như tuyết, chẳng khác gì tiên nữ giáng trần.
Tân Tiệp nghĩ thầm :
- “Thiếu nữ thật đẹp! Chưa bao giờ mình gâp một người giống thế, cả Kim Mai Linh lẫn Phương Thiếu Khuê đều là mỹ nhân hiếm thế nhưng vẫn không sánh được với cô ta!”
Trừ Đường Bân ra, cả năm người đều bị hút chặt ánh mắt vào thiếu nữ.
Quả nhiên vẻ đẹp thần tiên của cô ta không chỉ mê hoặc nam nhân mà luôn cả Kim Mai Linh và Đường Yến cũng nhìn không rời mắt.
Kim Mai Linh bất giác đưa tay sửa lại mái tóc rối của mình, tự nhủ :
- “Không biết nếu ta đem so với cô gái này thì sẽ ra sao?”
Nghĩ tới đó liếc nhìn Tân Tiệp.
Còn Đường Bân lo lắng bởi ý nghĩ :
- “Chẳng lẽ nữ nhân này là đồng bọn của những tên này? Không có khả năng! Thân pháp nó kỳ diệu như thế xem ra thân thủ không tầm thường... nó là ai?”
Sáu người mỗi người một ý nghĩ riêng, nhưng đều bị thiếu nữ làm cho mê hoặc, phần nào sợ hãi.
Thiếu nữ nhoẻn miệng cười thật tự nhiên, phô hai hàm răng trắng bóng như ngọc, cất giọng thánh thót :
- Đánh nhau có gì vui đâu? Các người không có việc gì làm hay hơn sao?
Vậy thì chơi trò bịt mắt trốn tìm nào? Đánh nhau làm gì chứ? Mẹ bảo rằng những kẻ ưa đánh nhau đều không phải là người tốt... ồ... nếu vậy các người chẳng phải là người tốt rồi!
Đường Bân nghe vậy dở khóc dở cười! Lão hành khứ giang hồ nhiều năm, tự xưng là Thôi Lệnh Phù, người trong võ lâm thấy lão đều sợ như rắn rết, thế mà nay bị một nữ hài tử coi mình như con nít rủ chơi trò trẻ nhỏ, sao lại không tức?
Thế nhưng thiếu nữ đó đẹp như thiên thần, thân pháp kinh nhân, võ công khó lường, lai lịch không rõ, hành tung lại ngụy dị khiến lão phải điên đầu. Đường Bân là người lịch lãm giang hồ, nhưng chưa từng gặp nhân vật nào có tính cách kỳ dị như thế. Hay thiếu nữ đơn giản là một người điên?
Tân Tiệp chợt thấy có cơ hội giải thoát cho tình trạng khó khăn của mình, liền cười nói :
- Nào! Vậy thì chúng ta chơi trò bịt mắt trốn tìm. Cô nương sẽ tham gia chứ?
Thiếu nữ vỗ tay reo lên :
- Vị ca ca này thật tốt! Tôi thì còn nói gì nữa? Tôi rất thích trò chơi đó!
Tiếc rằng các vị chạy chậm quá, giá như tôi làm quỷ thì bắt được hết, thành ra không có ý nghĩa mấy. Thôi cũng được! Trước hết tôi làm quỷ. Nếu ai bị tôi tóm được thì phải thay tôi làm quỷ bắt người khác. Được chưa nào?
Thiếu nữ vẫy tay gọi Thiên Ma Kim Kỳ :
- Vị ca ca này... ngươi không đến chơi ư?
Thiên MA Kim Kỳ hơi ngần ngại, nhưng không sao chống cự được sự cám dỗ được gần mỹ nhân thêm, vội đáp :
- Tôi... đến ngay!
Thiếu nữ lại vẫy Đường Linh :
- Còn ngươi?
Đường Linh là phường hiếu sắc, còn nói gì nữa? Từ đầu hắn đã nhìn chằm chặp thiếu nữ như muốn lột trần cô ta, hắn vừa nuốt nước bọt vừa nói :
- Đương nhiên! Đương nhiên!
Đường Bân còn bối rối chưa biết nên quyết định thế nào nghĩ :
- “Trước đã đối địch với Tân Tiệp, nay lại làm trái ý với nữ nhân này, tất cô ta tìm cách ngăn trở mình, nếu không nói là giúp đối phương chống lại. Và biết đâu người của cô ta ở đâu cạnh đây thôi, lúc đó biết làm thế nào? Chi bằng cứ nhịn một lúc, chờ thiếu nữ đồng bóng này đi khỏi sẽ liệu...”
Lão còn đang suy tính thì thiếu nữ đã tới ngay trước mặt hỏi :
- Vị lão ca ca này có chơi không thì bảo?
Đường Bân đỏ lừ mặt. Cả chục năm nay, chưa từng ai dám gọi mình là lão ca ca, thế mà nay lại có một thiếu nữ đẹp như tiên gọi mình như thế, làm sao lão không bối rối? Lão chợt thấy mình trẻ trung lại, nghĩ thầm :
- “Thiếu nữ này thật đáng yêu!”
Rồi nói :
- Được! Ta cũng tham gia!
Đường Yến thấy nhị thúc giết người như ngóe mà nay cũng đỏ mặt như một thiếu niên, lại còn tự nguyện tham gia vào trò chơi bịt mắt trốn tìm, không nhịn được cười phì ra, nói :
- Hay lắm, ta cũng chơi!
Thiếu nữ mặt tươi rói gật gật đầu :
- Các vị đều tham gia cả, thế thì hay quá.
Rồi bảo Tân Tiệp :
- Vị ca ca này... có cái khăn nào bịt mắt cho tôi đi!
Vừa nói, mắt cô ta vừa lãng đãng đưa tình khiến chàng động cả tâm linh!
Kim Mai Linh nổi cơn ghen tức, giấm giẵng nói :
- Ta không chơi!
Tân Tiệp liếc mắt ra hiệu nhưng cô lờ đi.
Thiếu nữ hơi ngạc nhiên, nhưng lập tức cười nói :
- Vị thư thư này không chơi cũng được, vậy thì hãy làm trọng tài, như vậy sẽ không ai ăn gian được.
Đường Bân liền sấn đến trước mặt Kim Mai Linh, lạnh giọng :
- Ngươi không chơi thì thôi nhưng chớ nghĩ đến chuyện bỏ chạy!
Thiếu nữ giục :
- Các người lộn xộn gì vậy? Nào vị ca ca, mau buộc khăn cho tôi nào! Mẹ không cho đi chơi lâu đâu!
Tân Tiệp lấy trong túi ra chiếc khăn tay, trước hết liếc nhìn Kim Mai Linh, thấy mặt nàng sa sầm vẻ ghen tức, bụng cười thầm :
“Máu ghen của cô ta đến là ghê!”
Rồi không dám buộc khăn mà giao chiếc khăn cho thiếu nữ :
- Cô hãy tự buộc lấy!
Thiếu nữ dẩu môi giằng lấy chiếc khăn vẻ không hài lòng :
- Ngươi không buộc thì ta buộc, tưởng báu lắm đấy!
Đường Linh chớp thời cơ chạy ngay đến, cười nói :
- Cô nương để tôi buộc cho!
Thiếu nữ trừng mắt :
- Ai khiến ngươi buộc?
Đường Linh tiu nghỉu lùi về, không dám phát tác.
Thiếu nữ buộc khăn xong, tuyên bố :
- Khi nào tôi nói xong chưa là các vị cẩn thận, bắt đầu đuổi bắt...
Kim Mai Linh hậm hực đứng một bên lòng đầy tức giận, cho rằng Tân Tiệp đầu têu chấp nhận trò chơi này chỉ vì thiếu nữ kia quá đẹp làm chàng mất lý trí.
Thiếu nữ cao giọng :
- Xong chưa?
Mọi người bắt đầu thi triển thân pháp.
Đường Bân quát to :
- Không được chạy quá xa!
Thế rồi tự mình bám riết Kim Kỳ vì sợ hắn thừa cơ tẩu thoát. Kim Kỳ trừng mắt nói :
- Ngươi làm gì mà nhặng lên thế? Nếu định chạy thì ta đã chạy lâu rồi!
Thiếu nữ bực mình gắt :
- Cứ thinh lặng mà chạy đi chứ? Muốn ta bắt được ngay thì có khó gì?
Tân Tiệp nghĩ thầm :
- “Làm sao cô ta bắt được người chứ? Trừ phi có phép thông thiên thì may ra...”
Chàng tin chắc rằng thiếu nữ sẽ không bắt được ai, nếu họ không muốn.
Thiếu nữ lại gọi tiếng nữa :
- Xong chưa?
Lời vừa dứt, thân hình đã lao vút đi...
Kim Mai Linh thấy vậy kinh dị nghĩ thầm :
- “Thiếu nữ đó chẳng biết thuộc loại tà môn gì, quả thật là bay chứ chẳng phải khinh công nữa!”
Chỉ thấy một bóng trắng lướt đi như làn khói. Đôi chân thiếu nữ dường như không chạm đất, cứ lướt theo gió mà đi.
Đường Bân quay lại trông thấy thế, vỗ trán kêu thầm :
“Thật may là ta đã không lỗ mãng làm cô ta tức giận... Chẳng biết hôm nay là cái ngày quỷ quái gì mà xúi quẩy đến thế? Những quái kiệt trên giang hồ đều nhằm chỗ này mà tới, tên sau còn lợi hại hơn tên trước! Khinh công của thiếu nữ này quả là đạt tới Lăng Không Hư Bộ mà chỉ được nghe chứ chưa ai thấy bao giờ! Hôm nay ta thật mới được khai nhãn giới! Nhưng nữ quái này là ai? Võ lâm mênh mang, thế mà ta chưa nghe ai nói có người luyện khinh công tới trình độ đó bao giờ...”
Lão đang nghĩ ngợi miên man thì có người vỗ mạnh vào vai, quay lại thấy thiếu nữ đứng ngay sau lưng, cười khúc khích nói :
- Tôi bắt được một người rồi!
Cô ta mở chiếc khăn bịt mặt, nói tiếp :
- Thì ra là lão ca ca! Bây giờ thì đến lượt ông làm quỷ!
Đưa mắt nhìn quanh chỉ thấy ba người, cô ta ngạc nhiên hỏi :
- Í, còn mấy người kia đâu?
Quả thật chỉ còn Đường Linh và Đường Yến đang chạy lại.
Đường Bân hoảng hốt nhìn quanh, thấy Thiên Ma Kim Kỳ đang chạy, còn Tân Tiệp và Kim Mai Linh chẳng thấy đâu vội quát to :
- Linh nhi, Yến nhi! Mau đuổi theo!
Rồi không để ý gì đến thiếu nữ đang ngẩn người ra vì ngạc nhiên băng mình đuổi theo Thiên Ma Kim Kỳ.
Thiếu nữ lẩm bẩm :
- Những người này thật kỳ quặc, điên điên khùng khùng thế nào ấy! Đang còn chơi hay ho như thế, đột nhiên không chơi nữa...
Cô ta tuy mười sáu tuổi, nhưng xưa nay ở cùng cha mẹ trên hoang đảo ngoài Đông Hải nên không hiểu gì về thế sự, đây là lần đầu tiên theo cha mẹ ngược thuyền đến Trung Nguyên, dọc đường mẹ không cho phép cô ta rời thuyền, chẳng dễ gì kiếm được cơ hội trốn đi, thế rồi đang chơi vui vẻ làm nàng thích thú, nhất là mấy thiếu niên trẻ tuổi cứ giương mắt hau háu nhìn mình... bỗng đùng một cái, mỗi người tán đi một ngã...
Thiếu nữ buồn rầu, muốn đuổi theo mấy người bắt quay lại, nhưng nghĩ không nên bắt buộc người ta...
Đang tần ngần tiếc rẽ, chợt nghe từ xa có tiếng gọi :
- Thanh nhi! Mau về thuyền đi, nếu không sẽ bị cha đánh cho đấy!
Thanh âm phải tới mấy dặm nhưng nghe rất rõ.
Thiếu nữ nghe tiếng mẹ nhăn mũi xì một tiếng tỏ vẻ không hài lòng rồi quay người bước về phía bờ sông. Cô ta không dừng lại, chỉ hít vào một hơi rồi cứ thế bước đi trên mặt sông như người ta đi giữa đất bằng, khinh công như thế thật có nói cũng chẳng có ai ở Trung Nguyên!
Thiếu nữ lướt đi trên mặt sóng như tiên cưỡi mây bay vượt mấy dặm nước ra tới giữa Trường Giang rồi nhanh nhẹn leo lên một chiếc thuyền đậu ở đó.
Chiếc thuyền này hình dáng rất đặc biệt hiếm thấy ở Trường Giang này, rất lớn. Từ ngoài nhìn vào thuyền giống như một khối gỗ liền, đương nhiên không có cây gõ nào lớn như thế nhưng những chỗ ghép hết sức tinh diệu đến mức dù đứng ngay bên cạnh cũng không phát hiện ra ghép nối ở đâu. Dáng thuyền rất chắc chắn khiến người ta có cảm giác yên tâm không lo bị lắc mạnh khi đi trên nó.
Cửa khoang là hai tấm gỗ hoa văn rất đẹp. Torng cửa phủ rèm trắng. Lúc này cửa khoang hé mở, một trung niên phụ phân mặt tươi cười ngồi bên cửa, chừng hơn ba mươi tuổi, dung mạo rất đẹp, cũng vận y phục bằng lụa trắng như thiếu nữ.
Thiếu nữ vừa được gọi là Thanh nhi vừa lên thuyền đã nhảy vào lòng thiếu phụ, cất tiếng nững nịu :
- Mẹ!
Trung niên thiếu phụ âu yếm võ vào đầu thiếu nữ, cười nói :
- Cha con mắng con đấy! Bảo rằng nếu con không chịu quay lại thuyền thì chúng ta sẽ về Đông Hải ngay!
Thanh nhi phụng phịu :
- Người ta chỉ lên bờ chơi một chút mà cũng... chưa gì cha đã nổi nóng lên...
Trung niên thiếu phụ kéo nàng cùng đi vào trong khoang.
Khoang thuyền bài trí rất mỹ lệ mà thanh thoát khiến người ta cảm thấy dễ chịu và mất đi sự muộn phiền, một trung niên thư sinh cũng bận bạch y ngồi bên cửa sổ đang dựa đầu nhìn ra mặt sông, nghe có người vào mới quay lại.
Thiếu nữ thấp giọng nói :
- Cha!
Trung niên thư sinh cười nói :
- Chơi trò bịt mắt trốn tìm hay thật đấy, nhưng người ta đều bỏ đi cả, không ai chơi với con nữa chứ gì?
Tuy ánh mắt và nét môi trung niên thư sinh có vẻ lạnh lùng nhưng khi cười trông lại từ hòa dễ thân.
Thanh nhi hình như rất sợ cha, rụt rè dạ một tiếng, tay mân mê chiếc khăn.
Trung niên thư sinh nhìn chiếc khăn trên tay Thanh nhi nhíu mày nói :
- Đưa chiếc khăn đó cho cha xem!
Thanh nhi hai tay đưa chiếc khăn cho cha.
Trung niên thư sinh mở chiếc khăn ra xem, đột nhiên mặt biến sắc nói :
- Con tới đây!
Thanh nhi thấy cha có vẻ mặt khác thường như vậy không biết có chuyện gì, theo lời đến bên bàn.
Trung niên phụ nhân cười hỏi :
- Ông lại phát khùng rồi hay sao thế?
Trung niên thư sinh phất tay làm chiếc khăn bay tới trước mặt phu nhân nói :
- Nàng xem đi.
Trung niên phụ nhân vừa thấy chiếc khăn, mặt cũng biến sắc, thốt lên :
- Thì ra là hắn ư?
Thanh nhi không hiểu gì cả, nghi hoặc đưa mắt hết nhìn cha lại sang mẹ.
Trung niên thư sinh chỉ tay ra cửa sổ hỏi nhi nữ :
- Con xem có phải hắn là người vừa đưa cho con chiếc khăn này không?
Thanh nhi nhìn ra thấy có một chiếc thuyền nhỏ đang lướt đi trên mặt sông, trên thuyền có hai người. Nàng vận hết mục lực nhìn kỹ, nhận ra một trong hai người đó đúng là thiếu niên tuyệt mỹ tuấn tú vừa đưa cho mình chiếc khăn để chơi trò bịt mắt trốn tìm, còn người kia là thiếu nữ không chịu tham gia vào trò chơi.
Thanh nhi lẳng lặng gật đầu.
Nguyên là Tân Tiệp vốn thông minh lanh trí, thấy thiếu nữ xuất hiện biết rằng đó không phải là nhân vật tầm thường. Sau đó cô ta đề nghị chơi trò đuổi bắt, chàng tính ngay đến việc lợi dụng để thoát hiểm nên mới tích cực vận động để trò chơi được thực hiện, quả thật Đường Bân không dám phản đối. Hiển nhiên chàng đã lường trước Đường Bân tất phải cảnh giác canh chừng Kim Kỳ.
Khi cuộc chơi bắt đầu, chàng rón rén đến bên Kim Mai Linh đứng bất động.
Thiếu nữ đã bịt mắt, đương nhiên đuổi theo hướng phát ra tiếng động, bởi thế không ai phát hiện ra Tân Tiệp và Kim Mai Linh vẫn đứng yên một chỗ. Chờ toán đuổi bắt đi xa, chàng liền kéo Kim Mai Linh chạy thẳng ra bờ sông rồi nhảy lên chiếc thuyền nhỏ của Đường môn bơi nhanh ra giữa giòng.
Tân Tiệp vận công “Ám Ảnh Phù Hương” chèo thuyền nên chẳng mấy chốc đã xa bờ, biết Đường Bân không thể đuổi theo được nữa, dừng chèo nhìn Kim Mai Linh cười nói :
- Muội còn ghen nữa không?
Kim Mai Linh đỏ bừng mặt, đấm vào lưng Tân Tiệp thùm thụp nói :
- Quý lắm đấy! Ai thèm ghen!
Nhưng trong lòng mừng phơi phới nghĩ thầm :
- “Mình đã trách oan chàng.”
Trên thuyền tuy có chèo nhưng cả hai người đều không biết chèo, Tân Tiệp dùng chèo khua mấy cái nhưng thuyền lại đi vòng quanh, đành để nó trôi theo dòng nước.
Tân Tiệp thầm đắc ý vì vừa dùng một mẹo nhỏ để thoát khỏi nguy hiểm, không ngờ do sơ suất bỏ lại chiếc khăn có thêu bảy đóa hoa mai ở nơi thiếu nữ kia mà gây cho chàng những điều phiền phức khôn lường.
Nguyên trung niên thư sinh trên thuyền lớn vừa phát hiện ra chàng chính là Tiên Phật trong Thế Ngoại tam tiên mà danh tiếng truyền tụng trên võ lâm ít người thấy mặt.
Tiên Phật tên là Trương Đặc Qua, danh hiệu Vô Hận Sinh, là Đảo chủ Vô Cực đảo ngoài Đông Hải. Vô Cực đảo nằm thẳng góc với cảng Hàng Châu. Hòn đảo này nằm giữa hai đảo lớn là Trại Chấp Sơn và Tiểu Trấp Sơn.
Vô Cực đảo chủ Trương Đặc Qua ngày trước chỉ là một vị tú tài nhưng do chán ghét thế sự mà bỏ ra hoang đảo, nào ngờ ăn được một thứ dị quả trong nhân gian, sau đó lại có phúc duyên được một kỳ nhân là Tạ Chân Nhân di tặng một pho bí kíp võ học. Trương Đặc Qua ở trên Vô Cực đảo được mười năm, luyện thành nhất thân võ học xuất thần nhập hóa, có lần vào Trung Nguyên gây nên những chuyện kinh thiên động địa.
Nhưng vị này như con thần long, thấy đuôi mà chẳng thấy đầu, thế nhân chỉ biết có một bậc anh kiệt siêu phàm là Vô Hận Sinh nhưng không ai thấy chân diện mục.
Người trong võ lâm tôn xưng Vô Hận Sinh cùng vị Bình Phàm Thượng Nhân ở Đại Trấp đảo và Huệ Đại Sư ở Tiểu Trấp đảo là Thế Ngoại tam tiên.
Vô Hận Sinh Trương Đặc Qua sau khi ăn được dị quả lại có võ công thượng thừa mà suốt mấy chục năm dung nhan không hề thay đổi nên dù tuổi cao nhưng trông như một vị trung niên.
Trong một chuyến du ngoạn vào Trung Nguyên, Vô Hận Sinh có duyên kỳ ngộ mà quen với một nữ tử có thân thủ phi phàm, thế rồi hai người kết làm phu phụ, đó chính là Trương phu nhân hiện tại, có danh hiệu Cửu Thiên Huyền Nữ Mậu Thất Nương mỹ lệ đang ở trong thuyền. Hai người có một nữ nhi đặt tên là Trương Thanh.
Suốt mười mấy năm thắm thoát trôi qua, Vô Hận Sinh yên phận với thú vui gia đình, không có ý niệm tranh hùng cùng thiên hạ võ lâm. Còn một nguyên nhân là sự chán ghét thế nhân ngày trước vẫn giữ mãi trong lòng, vì thế mà ông không muốn quay về trung thổ nữa. Chỉ có một lần, lúc đó Trương Thanh mới tám tuổi đột nhiên sinh trọng bệnh.
Vô Hận Sinh tuy võ học siêu phàm nhưng không giỏi y lý, cũng không thể dùng nội công mà làm nhi nữ khỏi bệnh, bởi thế cùng thê tử Cửu Thiên Huyền Nữ vào tận Triết Giang mời một vị đại sư danh tiếng về trị bệnh cho nhi nữ.
Trên đường họ gặp một nữ nhân gầy gò xơ xác, thần kinh thất thường nhưng võ công rất cao, Cửu Thiên Huyền Nữ bỗng nổi tính hiếu kỳ tới gần xem, bỗng nhận ra nữ nhân đó chính là tiểu muội của mình Ngọc Diện Tiên Hồ Mậu Cửu Nương, vừa kinh sợ vừa vui mừng liền đưa về Vô Cực đảo. Mậu Cửu Nương suốt ngày chỉ khóc, cầm mãi trong tay một chiếc khăn thêu hình bảy đóa hoa mai mà không bao giờ chịu rời, miệng chỉ lảm nhảm :
- Mai Sơn Dân... Sơn Dân...
Cửu Thiên Huyền Nữ nghe vậy biết rằng Mai Sơn Dân chính là Thất Diệu Thần Quân danh lừng thiên hạ, trong lòng bỗng phát nộ.
Nên biết tron thất nghệ của Thất Diệu Thần Quân có một chữ sắc, giang hồ đều biết Thất Diệu Thần Quân là hiệp khách đa tình.
Cửu Thiên Huyền Nữ cho rằng nhất định em gái mình bị Thất Diệu Thần Quân phụ bạc để đến nỗi Mậu Cửu Nương phát điên. Sau khi Mậu Cửu Nương chết đi, Cửu Thiên Huyền Nữ căm hận Thất Diệu Thần Quân đến nhập cốt, nhưng bà ta lại không biết rằng tiểu muội mình bị điên là do nguyên nhân khác hẳn. Vì Mậu Cửu Nương nghe tin tình lang mình bị giết.
Nguyên Thất Diệu Thần Quân và Ngọc Diện Tiên hồ là đôi tình lữ thắm thiết.
Sau khi giang hồ truyền tin rằng Thất Diệu Thần Quân bị táng mệnh ở Ngũ Hoa Sơn, Mậu Cửu Nương một mình đến Không Động để phục thù cho tình lang nhưng không phải đối thủ của Kiếm Thần Lệ Ngạc, bị hắn nhục mạ rồi đuổi khỏi Không Động.
Ngọc Diện Tiên Hồ vốn tâm cao khí ngạo, đâu chịu được mối kỳ sĩ đại nhục kia? Lại thêm tình lang đã chết, vì thế từ đó Mậu Cửu Nương mất hết lý trí mà phát điên, không lâu sau thì từ một vị tuyệt đại mỹ nhân đã trở thành hương tiêu ngọc tán.
Cửu Thiên Huyền Nữ tới Trung Nguyên với mục đích bắt Thất Diệu Thần Quân trả món nợ cho em giá mình. Không ngờ được tin Thất Diệu Thần Quân đã chết nên quay về Vô Cực đảo. Trong suốt sáu bảy năm sau đó, phu thê không rời khỏi Vô Cực đảo nữa, chỉ lo dưỡng giáo nữ nhi.
Trương Thanh từ nhỏ được phụ mẫu đều là cao thủ tuyệt đỉnh truyền nghệ nên có nhất thân võ học siêu phàm.
Ở Vô Cực đảo hoài cũng chán, phu thê Vô Hận Sinh chiều lòng nhi nữ vượt biển đưa nàng vào Trung Nguyên du ngoạn, ngờ đâu tình cờ nhìn thấy chiếc khăn thêu bảy bông mai giống hệt chiếc khăn ngày trước trong tay Ngọc Diện Tiên Hồ!
Vô Hận Sinh vừa thấy chiếc khăn liền nổi giận, chỉ tay ra cửa sổ nói với Mậu Thất Nương :
- Thì ra Thất Diệu Thần Quân vẫn chưa chết. Hắn đang ở trên chiếc thuyền nhỏ ngoài kia!
Mậu Cửu Nương đến bên chồng nhìn ra, gật đầu đáp :
- Hắn bây giờ lại còn lừa dối một thiếu nữ khác... Thứ người đó không để sống trên thế gian làm gì! Chúng ta phải trừ ngay tên ác đạo đó!
Trương Thanh vốn là thiếu nữ mới lớn, lại lần đầu tiếp xúc với người ngoài chỉ với ánh mắt đầu tiên bắt gặp Tân Tiệp đã có lòng cảm mến. Lúc này nghe cha mẹ nói thế liền mở to mắt nhìn hai người, không biết vì sao họ lại tức giận thiếu niên tuấn tú kia đến thế?
Vô Hận Sinh đồng tình ngay với thê tử :
- Đương nhiên rồi!
Liền nhảy ra khỏi cửa.
* * * * *
Tân Tiệp ngồi dựa mạn thuyền để mặc nó trôi xuôi, lòng miên man nghĩ tới thiếu nữ kỳ lạ vừa rồi.
Kim Mai Linh lên tiếng :
- Tiệp ca!
Tân Tiệp giật mình ngẩng lên :
- Gì thế?
- Muội biết ca ca đang nghĩ gì. Chàng đang mơ màng tới thiếu nữ kia đúng không?
Tân Tiệp cười đáp :
- Quả tình ta đang nghĩ đến một thiếu nữ.
Chàng cầm tay kim Mai Linh lên hôn, nói tiếp :
- Tuy nhiên không phải là thiếu nữ vừa ở bến sông đâu, mà là người đang ngồi cạnh ta đây!
Kim Mai Linh lườm chàng nói :
- Chàng xấu lắm!
Nhưng trong lòng rộn rã hẳn lên.
Hai người nhẹ giọng nói cười, chìm đắm trong thương yêu như cả thế gian bây giờ chỉ còn có hai người lênh đênh trên sóng!
Thế nhưng Tân Tiệp lại hiểu rằng đối với Kim Mai Linh có lẽ mình chưa đủ tình yêu. Nàng đă trao tất cả những gì quý giá nhất của một nữ nhân dâng hiến cho chàng, nhưng Tân Tiệp lại thấy rằng trong lòng mình sự cảm kích lớn hơn tình ái.
- “Còn Phương Thiếu Khuê nữa... Có lẽ nàng đã chết thật. Nàng đã yêu mình, và cũng vì mình mà chết... nhưng biết làm gì để chống lại số phận bi thảm như thế?”
Tân Tiệp buồn rầu tự hỏi :
- “Mình có sai gì không?”
Kim Mai Linh bỗng gỡ tay Tân Tiệp, lấy pho Độc kíp giao cho chàng nói :
- Cái này chàng giữ thì tốt hơn.
Tân Tiệp lắc đầu :
- Đó là bí kíp của cha nàng. Nàng cứ giữ lấy. Ta không tiện...
Sau khi được Kim Nhất Bằng kể lại sự thật, Tân Tiệp coi ông ta là cha Kim Mai Linh chứ không nghĩ như trước cha nàng phải là Hầu Nhị nữa.
Tuy nói ra như vậy, nhưng chàng vẫn còn băn khoăn :
“Mình làm như vậy có lỗi với Hầu nhị thúc không?”
Kim Mai Linh cứ nhét pho Độc Kíp vào túi Tân Tiệp nói :
- Chàng cứ cất đi! Bỏ trong túi thiếp thấy khó chịu lắm! Nó cứ vướng víu không quen.
Rồi đưa tay sửa lại mái tóc, nói thêm :
- Chàng thế nào vậy chứ! Chàng giữ hay thiếp giữ cũng vậy thôi mà...
Tân Tiệp cười, không phản đối nữa, cất pho Độc Kíp vào túi.
Từ khi đọc pho Độc Kíp, Tân Tiệp cảm thấy rất cuốn hút. Chàng hiểu rõ nhờ vào kiến thức được ghi lại trên Độc Kíp này mà Độc Quân Kim Nhất Bằng lừng danh trên giang hồ, khiến mọi người nghe danh đã hồn xiêu phách lạc.
Hôm trước chỉ đọc lướt qua, chàng hiểu những độc vật ghi trong đó là vô địch thiên hạ. Thêm vào đó bản tính Tân Tiệp là người ham mê hiểu biết tìm tòi, nhất là trong lĩnh vực võ học lại càng có dã tâm lớn. Nay có được bản mật kíp đó, hiển nhiên chàng hết sức vui sướng.
Lúc này trời đã về chiều, vầng thái dương hắt những tia nắng cuối cùng lên mặt sông tạo thành những tia vàng lóng lánh ngoằn ngoèo theo từng con sóng nhìn thật đẹp.
Ánh tà dương chiếu lên khuôn mặt diễm lệ của Kim Mai Linh làm nàng càng xinh đẹp hơn. Nàng ngắm nhìn mặt nước với ngàn con sóng nhấp nhô, hồi lâu thu hồi mục quang nói :
- Thiếp đói bụng muốn chết rồi đây! Tiệp ca ca, chúng ta phải kiếm gì ăn mới được...
Suốt một ngày đêm không có gì vào bụng, Tân Tiệp cũng đói không kém, gật đầu an ủi :
- Muội cố chờ lúc nữa khi thuyền tới bờ chúng ta sẽ tìm được thức ăn.
Kim Mai Linh mơ màng nói :
- Lúc này muội tưởng chừng có thể ăn hết một nửa con gà luộc với nguyên một cái giò lớn ram!
Tân Tiệp cười :
- Phải rồi! Hoàn toàn sẽ ăn những thứ đó...
Chợt chàng đưa mắt nhìn chiếc thuyền to đậu phía trước, trong đầu lóe lên một ý nghĩ nói :
- Hay chúng ta chèo tới thuyền lớn kia hỏi xem họ có thể nhường lại chút gì ăn...
Chưa hết câu chàng chợt im bặt.
Kim Mai Linh cũng nhìn sang thuyền lớn, thấy từ trong khoang có một nhân ảnh màu trắng đi ra rồi lướt đi trên mặt nước như làn khói cứ đi thẳng tới thuyền nhỏ của mình. Nàng lo lắng nghĩ thầm :
- “Xem người kia thân pháp phi phàm như thế, có lẽ lại là thiếu nữ kia... Nhưng cô ta tới đây làm gì? Chẳng lẽ đối với Tiệp ca thực sự đã...”
Nàng không dám nghĩ thêm.
Chốc lát, nhân ảnh kia đã tới sát thuyền.
Kim Mai Linh ngước mắt nhìn, nhận ra đó là một trung niên thư sinh.
Người đó đã tới sát thuyền, nhưng chiếc thuyền nhỏ vẫn không chút dao động. Tân Tiệp lòng hết sức kinh hãi, đoán rằng người kia tới đây không phải có thiện ý gì, căn cứ vào nét môi lạnh lùng và ánh mắt đáng sợ cũng đủ biết.
Chàng cũng tự hiểu rằng với thân thủ siêu phàm của đối phương, mình không phải là đối thủ của ông ta. Với lại dù nội lực không bằng, chỉ cần làm đắm thuyền là đối phương đủ dành chiến thắng.
- “Nếu ông ta muốn hạ thủ thì ta không còn cơ hội nào thoát chết!”
Chàng sợ hãi nghĩ thầm.
Mặc dù vậy, vốn là người kiên cường, chàng vẫn cố nghĩ cách đối phó.
Trung niên thư sinh nhẹ nhàng nhảy lên thuyền, đứng lặng nhìn đôi nam nữ trông giống như pho thạch tượng không nói, không động với ánh mắt lạnh lùng.
Người đó chính là Vô Hận Sinh Trương Đặc Qua, Đảo chủ Vô Cực đảo, Tiên Phật trong Thế Ngoại tam tiên danh chấn võ lâm.
Lúc này trong thuyền lớn, Cửu Thiên Huyền Nữ Mậu Thất Nương đang giải thích cố sự về Thất Diệu Thần Quân cho nhi nữ Trương Thanh nghe.
Vô Hận Sinh lạnh lùng nhìn Tân Tiệp không chớp.
Chàng cảm thấy như ánh mắt như xoáy vào da thịt mình, lòng thấp thỏm bất an, chợt nghiến răng tự nhủ :
- “Ta làm sao trở thành kẻ vô dụng như thế này chứ.
Sợ cả ánh mắt của người ta...”
Chàng liền lấy lại dũng khí, đứng lên ôm quyền nói :
- Các hạ tới đây có quý sự gì?
Vô Hận Sinh lạnh lùng nhìn đối phương, thầm suy tính xem Hải Nội Đệ Nhất Nhân Thất Diệu Thần Quân có đủ sức địch nổi mình ba chiêu hay không? Nghe hỏi, ông ta chỉ buông gọn hai tiếng :
- Động thủ!
Tân Tiệp hết sức sửng sốt. Chàng chưa hiểu ngay được bạch y quái khách nói câu đó với dụng ý gì. Chàng nghi hoặc nghĩ thầm :
- “Động thủ? Mình với ông ta vô oán vô cừu, tại sao lại tự dưng tới đây động thủ?”
Vô Hận Sinh lại nghĩ :
- “Dù sao hắn cũng là nhận vật thành danh. Nếu hắn xuất thủ trước thì ta cũng xuất thủ!”
Thế tồi tả chưởng từ từ vung lên hướng về phía Tân Tiệp.
Tân Tiệp vốn được học nhiều loại võ công, chưởng chỉ của nhiều môn phái khác nhau, chỉ cần thấy đối phương chuẩn bị phát chiêu cũng nhận ra tuy bình thường không có gì đặc biệt nhưng hàm chứa rất nhiều biến hóa. Bởi thế chàng không dám tùy tiện tiếp chiêu. Chàng hiểu rằng không chống đã là cách chống đỡ hữu hiệu nhất vào lúc này.
Vô Hận Sinh cười nhạt, nghĩ thầm :
- “Tên này quả là thức thời!”
Rồi tay phải vạch nửa vòng tròn, từ từ đẩy ra, đồng thời tả chưởng biến thức vận đủ công lực vào song chưởng, nhưng chưa phát chiêu ngay. Vì Vô Hận Sinh thấy vừa rồi đối phương ứng phó như thế, đủ biết Thất Diệu Thần Quân không phải hạng tầm thường. Cần phải lấy công lực mấy chục năm tu luyện quyết thắng đối phương trong một chiêu. Bởi vì trên thuyền nhỏ, song chưởng đã xuất thủ thì không đủ chỗ tránh, đành phải liều tiếp chưởng mà thôi.
Vô Hận Sinh từ khi ăn được dị quả, lại học được bí kíp võ học thượng thừa, với mấy chục năm tu luyện đã có công lực kinh nhân không thể tưởng tượng.
Thiên hạ dù bao la, nhưng chỉ sợ không tìm được mấy người thắng được một chưởng như thế.
Tân Tiệp tuy nhất đại kỳ tài nhưng còn trẻ tuổi, so với Vô Hận Sinh còn kém xa.


MAI HƯƠNG KIẾM - Hồi 9 (Cổ Long)


01-02-03-04-05-06-07-08-09-10


Ánh dương chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt gần như không còn sự sống của Tân Tiệp. Giá như Kim Mai Linh không được chứng kiến cuộc đấu sinh tử của chàng với Thiên Ma Kim Kỳ trước đó thì không sao tưởng tượng được một cơ thể yếu nhược trước mắt mình lại có võ công cao cường đến thế.
Kim Mai Linh thở dài, đưa bàn tay ngà ngọc mơn man trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên rồi vuốt xuống cổ.
- “Nếu trong cuộc chiến sinh tử vừa qua chàng vì ta một phần thì dù có chết ta cũng cam lòng...”
Nàng u oán nghĩ thầm rồi chợt nở môi cười.
- “Nhưng tại sao ta lại nghĩ đến cái chết làm gì chứ? Chẳng phải bây giờ ta còn sống bên chàng đó thôi? Những cơn sóng dữ của Trường Giang không giết được ta, không chia cách được hai ta... Những việc khác đâu có gì đáng sợ nữa?”
Nghĩ tới đó, mặt nàng tươi lên, đôi mắt hau háu nhìn Tân Tiệp với ước muốn được mãi bên chàng như vậy.
Tân Tiệp khó nhọc nhướng cặp mi nặng nề mở đôi mắt ra rồi khép lại.
Kim Mai Linh lo lắng nhìn chàng, chợt phát hiện thấy bàn tay trái của Tân Tiệp sưng vù, da thịt sưng vù, da thịt đã đen xỉn lại. Kim Mai Linh kinh hoảng rút tay kia khỏi đầu Tân Tiệp chăm chú theo dõi vết thương, thầm nghĩ :
- “Không có cách gì cứu chàng được nữa rồi! Ngoài giải dược của cha, trên đời làm gì có thuốc nào giải được?”
Nàng khóc nấc lên vì bất lực và thương xót.
Tân Tiệp khẽ cựa rồi mở mắt ra, cố khôi phục lại hồi ức từ những ý nghĩ lờ mờ trong đầu. Đột nhiên chàng nghe cạnh mình có tiếng nức nở liền quay mặt sang xem và nhận ra thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần đang nằm bên cạnh mình. Đôi mắt diễm lệ đầy nước mắt.
- Kim Mai Linh!
Chàng mấp máy môi kêu lên thành tiếng, chợt nhớ lại những gì vừa xảy ra trên thuyền và một thứ cảm xúc kỳ lạ dâng lên đầy trong lòng chàng, thứ tình cảm lưu luyến với thế nhân trước khi từ giã cõi đời.
- “Nàng khóc vì biết mình sắp chết ư?”
Chàng nở nụ cười khô héo, dịu dàng nói :
- Kim cô nương, đừng khóc nữa! Chúng ta đều đang sống đây kia mà!
Chàng định đưa tay lên lau nước mắt cho nàng nhưng không làm được, cánh tay mất hẳn tri giác như không phải là một bộ phận của cơ thể mình nữa.
Kim Mai Linh thổn thức.
- Chàng... Chàng...
Tân Tiệp cười yếu ớt :
- Tôi có sao đâu? Chẳng phải...
Nói chưa dứt câu, chàng chợt thấy bàn tay phải đau nhói lên, cố ngẩng đầu lên xem thì bàn tay đã sưng vù và đen kịt lại, tuyệt vọng nghĩ thầm :
- “Tính mạng mình sắp hết... chỉ mới chạm vào chiếc bình mà trúng độc sâu như thế, huống hồ bị thấm vào máu thì đâu còn sống đến bây giờ? Phải thừa nhận rằng độc vật của Độc Quân quả là danh bất hư truyền!”
Tuy nhiên hy vọng sống vẫn chưa mất hẳn, chàng cố sức chống tay trái ngồi lên rồi thử vận khí. Còn tốt, chân khí vẫn vận chuyển đều. Tân Tiệp mừng khôn xiết ngồi bàn tọa bắt đầu vận công nhằm bức độc vật ra khỏi cơ thể.
Kim Mai Linh thấy vậy lòng vô cùng thương cảm. Nàng biết rằng cố gắng của chàng chỉ là vô ích. Đừng nói trúng độc đã lâu, cho dù vừa mới trúng độc đã điều khí vận công cũng không thể bức thứ độc bá đạo này ra khỏi cơ thể được.
Tuy vậy nàng vẫn không nói gì, cứ để chàng giữ lấy tia hy vọng cuối cùng...
Nàng thương xót nghĩ thầm :
- “Dù sao chàng cũng chết... nhưng cứ để chàng hy vọng thêm một chút... Ài... chàng sắp chết, còn ta...”
Nàng không dám nghĩ tiếp nữa.
Trước đây nàng muốn chết theo Tân Tiệp, nhưng nghĩ lại chợt có một trở lực ngăn cản ý nghĩ đó, bởi nàng biết mình yêu chàng nhưng đó chỉ là tình yêu đơn phương mà thôi, bởi thế chết theo chàng là hành động vô nghĩa.
Nàng chăm chú quan sát Tân Tiệp, thấy trên khuôn mặt chàng biểu lộ thống khổ, hoàn toàn không giống như biểu hiện thông thường của một cao thủ nội gia đang vận khí hành công, biết rằng độc chất đã phát tán vào cơ thể.
- “Tối đa chỉ duy trì thêm sáu bảy canh giờ nữa... chỉ thế không hơn...”
Nàng thầm nghĩ, nước mắt lại trào ra... Mắt phải chứng kiến người mình yêu đang chết dần, cho dù người đó không yêu mình đi nữa, cũng là một nỗi thống khổ khó mà chịu đựng nổi.
Tân Tiệp mở mắt, ngẩng mặt than dài một tiếng, đành chịu buông xuôi nỗ lực cuối cùng định giành lấy sinh mạng cho bản thân, nhìn thiếu nữ ngồi bên cạnh đang xót thương cho tình cảnh của mình với nỗi lòng cảm kích.
Tiếng khóc của Kim Mai Linh cùng tiếng sóng vỗ vào bờ oàm oạp khiến chàng bấn loạn. Nỗi ân hận, lòng thương xót, sự trách móc chính bản thân giao tập thành một thứ tình cảm phức tạp.
Thế rồi những hồi ức hiện lên: Cảnh ngộ bi thương của gia đình, duyên kỳ ngộ được gặp Mai Sơn Dân ở Ngũ Hoa Sơn đã biến chàng từ một người bình thường thành người phi thường... niềm hy vọng của Mai thúc thúc và những nhiệm vụ nặng nề quan trọng trước mắt vẫn chưa làm xong... Nhưng bây giờ tất cả những chuyện đó đối với chàng không còn nhiều ý nghĩa nữa. Chàng quên cả Phương Thiếu Khuê và mối tình của thiếu nữ dành cho mình, bởi vì biết quá rõ ràng mình sống không còn bao lâu nữa. Thế rồi chàng cố gạt bỏ tất cả những nỗi phiền não trong đầu, quên đi mọi suy nghĩ. Chàng ngửa mặt lên trời thở hắt ra một hơi, cười chua chát than rằng :
- Anh hùng xưa nay ai cũng phải chết... Hỡi Tân Tiệp! có gì đáng phải buồn khổ đâu!
Chàng cố đưa tay trái lên chỉ vào Kim Mai Linh đang ngồi ngẩng mặt nhìn mình cười nói :
- Hô hô! Nàng còn khờ hơn ta nữa! Chết thì có gì đáng sợ đâu? Chẳng qua chỉ là một giấc ngủ dài mà thôi... Nào, nàng cười lên đi! Được thấy mỹ nhân cười một lần cuối trong đời, có chết cũng không còn gì nuối tiếc nữa.
Lời chàng khiến Kim Mai Linh phát run. Nàng liền thôi khóc nhìn thiếu niên vẫn còn xa lạ trước mắt mình và bỗng nhận thấy rằng mãi đến lúc đó mình mới phát hiện nam nhân này có tính cách khác thường.
Thấy nàng vẫn im lặng Tân Tiệp thở dài hỏi :
- Kim cô nương, nàng cũng biết ta chỉ sống thêm vài giờ nữa thôi, vì sao không để ta vui thêm một chút?
Kim Mai Linh nghe thế, mặt cố biểu thị một nụ cười. Nhưng trong tình cảnh bi thương này, làm sao nàng có thể cười lên được? Nàng chợt quyết định :
“Cho dù thế nào... trong thời gian cuối cùng này... ta cần làm mọi cách để chàng vui lên... nhưng sau đó thì sao?”
Thế rồi nàng ngồi gần lại, nâng bàn tay bị thương của chàng lên. Đặt đầu Tân Tiệp dựa vào vai mình, dịu dàng nói :
- Chàng nói đi, nói gì cũng được, thiếp sẽ nghe. Tiệp... Tiệp ca ca, thiếp vĩnh viễn... vĩnh viễn... là của chàng!
Tân Tiệp cười mãn nguyện. Mối tình nồng hậu và chân thực của nàng làm dũng khí của chàng tăng lên rất nhiều để đối diện với cái chết. Chàng chợt cảm thấy tim đập rộn ràng lên khi được áp sát làn da mịn màng của thiếu nữ, nghe cả nhịp tim dồn dập của nàng.
Kim Mai Linh muốn đem nguồn nhiệt lượng của mình tiếp thêm cho chàng, càng ghì chặt thiếu niên vào ngực mình.
Tân Tiệp quay mặt sang, thì thào nói :
- Mai Linh ta không còn gì nữa! Nàng tót quá... khi chết đi, ta sẽ nhớ mãi phút giây này...
Kim Mai Linh vừa khóc vừa hỏi :
- Thế còn... nữ nhân kia...
Tân Tiệp hiểu ra, cười đáp :
- Mai Linh... cô ấy... cũng không phải là ta... chỉ thấy có trách nhiệm cứu cô ta thoát cảnh kiểm nghèo... thực ra không gì khác...
- Bây giờ... chàng đối với thiếp thế nào?
- Mai Linh! Đương nhiên ta rất cảm kích... nhưng bây giờ nói làm gì nữa?
Ta sắp chết...
Kim Mai Linh chợt trở nên cương quyết. Chỉ cần một lần được yêu, thế là đủ.
Chết cũng chẳng có gì đáng ân hận nữa.
- Tiệp ca, chỉ cần chàng yêu thiếp, thiếp sẽ vĩnh viễn cùng chàng... chết theo chàng... Hai ta mãi mãi...
Tân Tiệp buồn bã lắc đầu :
- Không! Mai Linh! Cảm ơn nàng đã ưu ái như thế. Nhưng nàng không thể...
Đột nhiên chàng run lên, răng đánh vào nhau cầm cập.
Tân Tiệp vốn có khả năng chịu lạnh, mười năm ngủ trên phản đá dưới địa thất đã làm chàng có khả năng chịu âm hàn, nhưng lúc này độc chất đã xâm nhập vào cơ thể, khả năng đề kháng không còn nên lạnh không sao chịu được, một lúc ngất đi.
Kim Mai Linh sợ cuống lên, xăn tay áo xem xét thương thế của chàng, thấy nửa cánh tay đã đen sạm lại, liền ghé môi cắn vào đó rồi cố hút máu độc ra.
Nàng hút một hồi lâu đến mười mấy ngụm nhưng máu đen vẫn tiếp tục lan rộng không hề thuyên giảm. Như vậy là cách này không có hiệu quả. Cần phải làm gì đây? Dù một canh giờ, nàng không thể để chàng phải đau đớn như thế.
Sờ ống hỏa khí vẫn còn trên người, nàng liền đánh lửa lên. Trước hết, nàng cẩn thận đặt Tân Tiệp xuống, nhưng trên bãi không có củi, nàng dùng chưởng bổ đôi tấm phản vừa cứu mạng hai người, lát sau ngọn lửa đã bốc lên.
Tân Tiệp được sưởi ấm, tình trạng có khá hơn trước, cảm kích nhìn Kim Mai Linh nói :
- Mai Linh, nàng vì ta mà vất vả như thế...
Kim Mai Linh ngắt lời :
- Chàng đừng nói nữa! Vì chàng, thiếp không tiếc bất cứ điều gì. Giá kéo dài được cuộc sống của chàng, ngay cả bản thân mình thiếp còn không tiếc!
Tân Tiệp hết sức xúc động trước tình cảm chân thành và tha thiết của đối phương. Tiếc rằng mình không sống bao nhiêu nữa, nếu không chàng sẽ cầu xin tình yêu đó, tiếp nhận một cách trân trọng...
Đám lửa tàn dần.
Còn một nửa tấm phản, Kim Mai Linh vung chưởng đánh xuống...
Nhưng đột nhiên nửa tấm phản vừa vỡ tan. Kim Mai Linh chợt trông thấy lăn ra mấy chiếc bình nhỏ vội vàng nhặt lên xem, lòng mừng khôn xiết, kêu lên :
- Giải dược!
Tân Tiệp vừa kinh dị, vừa nghi hoặc nhưng lại chứa chan hy vọng, thốt hỏi :
- Thật ư? Từ đâu ra vậy?
Kim Mai Linh sung sướng nói :
- Chàng được cứu sống rồi! Đừng hỏi gì cả, trước hết hãy mau uống vào đã!
Nói rồi dốc chiếc bình màu trắng lấy ra một viên dược hoàn đưa thẳng vào miệng Tân Tiệp bảo chàng nuốt vào. Kim Mai Linh đứng bên vừa cười vừa nói :
- Chàng nằm xuống bên đống lửa này mà nghỉ đi một lúc, ngủ được càng tốt, khi tỉnh dậy sẽ khỏi ngay thôi!
- Nhưng nàng nói xem giải dược từ đâu ra thế?
- Chàng cứ nằm xuống đi đã, thiếp sẽ kể...
Nguyên tấm phản mang hai người tới đây là được Độc Quân Kim Nhất Bằng dùng làm giường nằm, Kim Mai Linh khuyên ông nên thay bằng cái khác mềm mại hơn nhưng Kim Nhất Bằng quyết không chịu, thì ra ông ta dùng nó để cất giấu giải dược mà không người nào được biết. Như vậy chính tấm phản đã cứu hai người khỏi chết đuối mang họ từ giữa sông giạt vào bờ và lần này lại cứu Tân Tiệp khỏi cái chết gần kề.
Độc chất của Kim Nhất Bằng bá đạo võ lâm, nhưng giải dược của lão cũng rất thần kỳ. Chỉ vài khắc, tay chàng bớt sưng, màu đen nhạt dần rồi mất hẳn. Chỉ qua nửa canh giờ, chàng đã bắt đầu cử động được.
Kim Mai Linh vừa cười vừa khóc, nói ríu rít, sau đó đỡ Tân Tiệp ngồi lên, vận công truyền thêm nội lực cho chàng để bức độc chất ra khỏi cơ thể. Sau một canh giờ, Tân Tiệp thấy mình không còn gì đáng lo nữa, đứng lên nói :
- Ta khỏi hẳn rồi, chúng ta đi khỏi đây thôi! Giải dược của cha muội quả là thần diệu!
Kim Mai Linh sung sướng nhoẻn miệng cười, thêm :
- Nhưng độc dược không phải tầm thường, đúng không?
Tân Tiệp gật đầu cười, mắt nhìn nàng đầy thương yêu. Lúc này tính mạng chàng không còn bị đe dọa nữa, mặc sức biểu lộ tình yêu trước thiếu nữ đã dám vì mình mà sẵn sàng hy sinh cả bản thân.
Kim Mai Linh hiểu lòng chàng, mặt hơi ửng đỏ nhưng lòng rộn rã vui sướng.
Chợt nàng thấy xa xa ngoài đống lửa có gì giống như cuốn sách liền chạy đến nhặt lên xem, thấy trên mặt viết hai chữ: “Độc Thư”. Thì ra cuốn sách nhỏ này cũng nằm trong tấm phản bị Kim Mai Linh đánh một chưởng rơi ra mà trước đó bị củi lấp đi nàng không thấy.
Hai người chụm đầu vào nhau đọc, thấy trong sách chép lại tính năng của tất cả các loại thuốc độc trong thiên hạ và phương pháp chế tạo chúng.
Tân Tiệp đọc rất hứng thú, cuốn sách mở ra cho chàng những điều hoàn toàn mới lạ mà trước đây chưa từng biết. Đọc xong, chàng nghiêm nghị nói :
- Linh muội! Nói thật lòng, cha nàng đúng là một vị kỳ nhân biết tất cả các loại độc trong thiên hạ, chỉ nói riêng cách chế mấy loại độc dược vô sắc vô vị cũng đủ thành người độc bộ võ lâm rồi!
Kim Mai Linh thở dài nói :
- Lão nhân gia suốt đời lăn lộn chỉ vì độc dược, thế mà nay chính ông ấy bị độc vật làm hại đến nỗi dở tỉnh dở điên, không biết bây giờ đã chạy đi đâu...
Tân Tiệp buông lời an ủi :
- Lão nhân gia võ công siêu phàm, không đến nỗi nào bị gặp chuyện bất trắc đâu...
Kim Mai Linh vòng tay ôm qua sườn Tân Tiệp nói :
- Bây giờ chúng ta nên đi tìm một hộ dân cư nào đó kiếm chút gì ăn. Muội đói quá rồi. Không biết chúng ta bị trôi dạt đến tận đâu.
Tân Tiệp gật đầu.
Hai người rời khỏi bờ sông cứ trước mặt mà đi, định bụng tới được đường cái rồi cứ theo đó thế nào cũng tới chỗ dân cư.
Kim Mai Linh vừa đi vừa hỏi :
- Tiệp ca, chàng học được võ công ở đâu thế?
Tân Tiệp cười đáp :
- Cứ từ từ rồi ta sẽ kể cho nàng nghe.
Đột nhiên phía trước vang lên tiếng kêu thất thanh của nữ nhân, hai người đưa mắt nhìn nhau rồi bổ tới phía vừa phát ra tiếng kêu đó.
Vượt qua một khoảng rừng, họ chạy tới một khoảng trống tương đối bằng phẳng, thấy hai người, một nam một nữ đang lăn lộn trên mặt đất. Nữ nhân vừa cố đẩy nam nhân ra vừa kêu lên hoảng sợ.
Vừa nhận ra nam nhân, Tân Tiệp tức giận quát lên :
- Thì ra là ngươi!
Hai người đang lăn lộn trên đất không phải ai khác, chính là Thiên Ma Kim Kỳ và Phương Thiếu Khuê.
Nguyên Thiên Ma Kim Kỳ có biết bơi đôi chút, sau khi thuyền bị chìm cũng vớ được một mảnh ván, thấy Phương Thiếu Khuê dập dềnh gần đó đã kéo nàng lên, cả hai cùng bám vào mảnh ván và dạt được lên bờ. Tới bờ cả hai đều kiệt sức. Trong khi thiêm thiếp, Phương Thiếu Khuê cảm thấy có người sờ sẫm lên người, hoảng hốt thức dậy thấy Kim Kỳ đang định giở trò dâm ô liền cố sức vùng ra bỏ chạy nhưng Kim Kỳ quyết không chịu bỏ, tới đây hai người mới vật lộn nhau.
Tình thế xem ra đã tới hồi tuyệt vọng thì may sao Tân Tiệp và Kim Mai Linh nghe tiếng kêu kịp chạy tới.
Thiên Ma Kim Kỳ nghe tiếng quát sững cả người, không ngờ trong rừng vắng lại có người xuất hiện vào lúc này liền buông thiếu nữ ra.
Phương Thiếu Khuê nhận ra Tân Tiệp liền kêu lên mừng rỡ :
- Tiệp ca ca!
Rồi bất chấp mọi người xung quanh, nàng đâm bổ tới ôm chầm lấy Tân Tiệp, hổn hển nói :
- Tiệp ca ca, mau cứu thiếp! Hắn muốn... hắn muốn...
Thiên Ma Kim Kỳ đứng lên, trông thấy Tân Tiệp thì máu nóng bốc lên, thấy Kim Mai Linh đứng gần đó liền quát lên :
- Sư muội! Mau tới đây, giúp ta thịt tên tiểu tử này!
Kim Mai Linh thấy cảnh tượng trước mắt vừa kinh dị vừa bực tức, bước đến bên Tân Tiệp mắt nhìn Phương Thiếu Khuê.
Thiên Ma Kim Kỳ rất đỗi ngạc nhiên, không hiểu sao sư muội không nghe lời mình. Hắn chợt nhớ rằng chính Tân Tiệp đã trúng độc, đưa mắt nhìn cánh tay trái chàng thấy không có dấu vết gì lạ, cũng không có dấu hiệu trúng độc. Hắn vội lao tới, thử công suất một chưởng.
Nào ngờ Tân Tiệp đẩy nhẹ Phương Thiếu Khuê ra, xuất chưởng đánh trả lại.
Chỉ nghe rầm một tiếng, Thiên Ma Kim Kỳ bị chưởng phong bức lùi hai bước, mắt mở to kinh dị nhìn đối phương.
Chợt hắn trông thấy trong tay Kim Mai Linh có cuốn sách, đó là cuốn độc kíp mà có lần hắn thấy ở chỗ sư phụ, chợt hiểu rằng Tân Tiệp thoát chết chính do sư muội cứu, tức giận gầm lên :
- Tiểu tử... ngươi dám mê hoặc sư muội ta!
Rồi oán hận nhìn Kim Mai Linh hỏi :
- Sao cô dám trộm bí kíp của sư phụ?
Kim Mai Linh lãnh đạm trả lời :
- Không việc gì đến sư huynh!
Bây giờ Phương Thiếu Khuê lại lao đến ôm chặt Tân Tiệp. Kim Mai Linh gạt tay ra, đanh giọng nói :
- Ngươi làm gì thế? Buông ra!
Phương Thiếu Khuê vẫn ôm chặt lấy Tân Tiệp, thản nhiên đáp :
- Không việc gì đến ngươi!
Tân Tiệp vô cùng bối rối, không biết xử trí thế nào trong trường hợp này. Đối với Phương Thiếu Khuê, trước đây chàng không phủ nhận là đã có chút cảm tình, nhưng chỉ dừng lại ở mức đó. Tuy nàng từ hôm qua đến giờ đã công khai bộc lộ tình ý của mình lúc ở trên thuyền, do hoàn cảnh tuyệt vọng mà chàng có nói lỡ ra rằng được chết bên cạnh người tình... có lẽ vì thế mà Phương Thiếu Khuê ngộ nhận... Còn Kim Mai Linh nghe đối phương nói câu đó, vừa tức vừa nghen, giật mạnh Phương Thiếu Khuê ra.
- Ngươi thật là thứ không biết xấu, sao trơ tráo đến mức ôm lấy... người ta như thế?
Phương Thiếu Khuê hằn học đáp :
- Ngươi là cái thá gì chứ? Ta và Tiệp ca ca thích như thế...
Rồi quay sang Tân Tiệp nhoẻn miệng cười :
- Đúng thế không, ca ca?
Tân Tiệp không đáp, Phương Thiếu Khuê bỗng cụt hứng, quay sang Kim Mai Linh gào lên :
- Ngươi... ngươi là cái gì của anh ấy chứ?
Kim Mai Linh thản nhiên đáp :
- Ta là vợ của Tiệp ca ca!
Thiên Ma Kim Kỳ nghe vậy hết sức bàng hoàng. Hắn biết rõ tính cách của Linh muội, tuy sắc nước hương trời nhưng giữ thái độ lạnh lùng đến tàn nhẫn với nam nhân, không thèm để mắt đến bất cứ ai. Thế mà bây giờ trước mặt người khác lại thản nhiên thừa nhận là vợ của tiểu tử họ Tân kia...
- “Chẳng lẽ đó là sự thật?”
Phương Thiếu Khuê như bị sét đánh ngang tai, sững người ra hồi lâu rồi đăm đăm nhìn vào Tân Tiệp hỏi :
- Tân ca ca! Chàng nói đi! Có đúng vậy không? Chàng đã...
Tân Tiệp đưa mắt nhìn nàng rồi bỗng cúi xống lặng lẽ gật đầu. Trong tình cảnh này, chàng hoàn toàn không muốn sự việc xảy ra nặng nề, nhưng chàng không thể làm khác.
Phương Thiếu Khuê bỗng mặt méo xệch lại, gào lên một tiếng lanh lảnh vô cùng đau đớn rồi băng mình bỏ chạy.
Tân Tiệp lo lắng nghĩ thầm :
- “Đương nhiên cô ta đang rất sầu khổ, nếu lỡ xảy ra chuyện gì bất hạnh thì sao? Rất có thể cô ta nghĩ dại...”
Nghĩ thế chàng vội lao mình chạy theo. Nhưng mới được vài bước. Chợt thấy một luồng kình phong đánh tới sau lưng, Tân Tiệp định quay lại phản chưởng, nhưng chợt nhớ lại đối phương dùng độc liền nép sang bên.
Một viên đá bay sát qua người. Tiếp đó, Thiên Ma Kim Kỳ vừa thét to vừa lao tới, chưởng xuất những chiêu kịch liệt nhất.
Tân Tiệp đành dừng lại nghênh chiến, chỉ chưởng đều sử dụng. Chàng đã giận sôi lên, xuất thủ không chút nương tay nữa.
Thiên Ma Kim Kỳ vừa thét vang thi triển “Âm chưởng” bảy mươi hai thức uy mãnh vô song.
Hai người quần nhau kịch liệt, nhưng mới được mười mấy chiêu bỗng nghe xa xa vẳng đến một tiếng la thất thanh. Cả hai đối thủ nghĩ ngay đến Phương Thiếu Khuê đang gặp đại họa liền dừng tay, không ai bảo ai lao về phía có tiếng kêu. Kim Mai Linh cũng vội vã đuổi theo.
Chỗ đó cách Trường Giang không xa, nên chốc lát họ đã đến bờ sông, nhưng nhìn quanh không thấy bóng người nào, trên mặt sông cũng hoàn toàn vô nhân tích.
Thiên Ma Kim Kỳ nhìn mặt sông mênh mông cho rằng Phương Thiếu Khuê đã nhảy xuống sông trầm mình, hận Tân Tiệp đến nhập cốt, gầm lên :
- Tất cả đều do ngươi mà ra hết!
Dứt lời song chưởng lại đánh ra hai chiêu, thế bài sơn đảo hải.
Tân Tiệp cũng tức giận không kém, chỉ vì Thiên Ma Kim Kỳ ngăn cản mà không đuổi kịp Phương Thiếu Khuê để đến nỗi cô ta phải ngậm oan mà chết, liền xuất chưởng hóa thành ba luồng chưởng lực vây lấy đối phương. Đó là chiêu “Mai Hoa Tam Lộng” trong “Cù Chi kiếm pháp” dùng chưởng thay kiếm.
Lần này cả hai đối thủ đã hỏa khí xung thiên quyết tâm dồn đối phương vào chỗ trí mạng, bởi thế chiêu thức đều độc lạt, vận hết nội lực, không bỏ lỡ cơ hội tấn công.
Kim Mai Linh thấy hai người liều mạng quần nhau như vậy, luống cuống không biết phải làm gì.
Trong hai người, một là sư huynh của nàng, còn người kia nàng đã coi là chồng mình, vì thế không thể bênh vực một ai. Hơn nữa võ công và nội lực nàng kém xa, dù muốn cũng không chen tay vào được, đành phải đứng giương mắt nhìn đến nỗi quên cả đói.
Tân Tiệp đã hai lần động thủ với Thiên Ma Kim Kỳ, đã dốc tận lực nhưng chưa lần nào thắng được. Kể từ khi xuất sư đến nay, đây là lần đầu tiên chàng động thủ với người khác, thế mà ngay từ đầu trận còn chưa thắng được thì nói gì đến chuyện làm đại sự?
Tuy vậy chàng cũng biết rằng Thiên Ma Kim Kỳ tuy còn ít tuổi nhưng đã làm chấn động võ lâm, ngay cả Địa Tuyệt Kiếm Vu Nhất Phi trong “Không Động Tam Kiếm” thành danh và địa vị không kém, vậy mà nghe đến hắn cũng phải lãnh tránh xa. Huống chi Thiên Ma Kim Kỳ hành khứ giang hồ đã lâu, kinh nghiệm chiến đấu vượt xa Tân Tiệp, nếu chàng không hơn một bậc về võ công và nội lực thì khó mà giữ được bình thủ.
Thiên Ma Kim Kỳ đã tính toán trong đầu, biết rằng nếu kéo dài cuộc đấu tất mình sẽ lạc bại. Theo tình cảnh thì không nên tin vào sư muội, không những nó không giúp mình mà thậm chí còn mong mình thất bại nữa. Hiện trường đấu ngay trên bãi sông, ba mặt đều trống trải, mặt kia là sông, khinh công của đối phương còn lợi hại hơn cả mình nên không có hy vọng chạy thoát. Bởi thế hắn nghiến răng ra sức liều mạng.
Tân Tiệp không dám tơ hào khinh suất. Từ sau khi bị trúng độc, chàng rất húy kỵ độc chất của Độc Quân, mà Thiên Ma Kim Kỳ là đại đệ tử của Kim Nhất Bằng, nhất định trong người hắn còn thứ độc vật nào đó. Bởi thế vừa đánh chàng vừa cảnh gác đề phòng, sợ đối phương thừa cơ hạ độc thủ.
Tân Tiệp không biết rằng nếu Thiên Ma Kim Kỳ mang sẵn ám khí tẩm độc trong người thì đã thi triển từ lâu. Nguyên từ khi hắn tung hoành trong giang hồ căn bản chưa gặp địch thủ, bởi thế tâm cao khí ngạo, cho rằng không cần phải dùng ám khí. Lúc này hắn rất hối hận về điều đó, không mang theo độc vật trong người.
Hai người đang kịch chiến thì thấy giữa sông có một con thuyền nhỏ lao vào vun vút.
Kim Mai Linh nhìn ra, thấy chiếc thuyền đang hướng về phía mình với tốc độ nhanh không sao tưởng tượng được. Biết rằng người trên thuyền có công lực kinh nhân, lòng không khỏi lo lắng. Thế mà hai đối thủ vẫn bám lấy nhau, chừng như cuộc chiến đã làm họ phát cuồng.
Chốc lát, thuyền nhỏ nhẹ nhàng cập bờ.
Tuy cả Tân Tiệp lẫn Thiên Ma Kim Kỳ đều thấy chiếc thuyền nhưng không ai dám ngừng tay, sợ đối phương thừa cơ hạ sát thủ.
Trên thuyền có ba người, hai nam một nữ, trong đó có một lão nhân gầy gò, còn đôi nam nữ chỉ mới trên dưới hai mươi tuổi, y phục rất sang trọng tỏ ra là công tử tiểu thư con nhà hào phú. Ba người xuống thuyền nhưng vẫn đứng trên bờ không nói gì, mặt đều lộ vẻ kinh dị nhìn hai đối thủ đang quấn lấy nhau bất phân thắng phụ trong một trận chiến sinh tử.
Thiếu nữ thấp giọng nói gì với lão nhân mấy câu, nhưng âm thanh quá nhỏ không sao nghe thấy được. Chỉ thấy lão nhân gật gật đầu. Thiếu niên giương mắt nhìn Kim Mai Linh không chớp, từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên, không giấu sự thèm muốn.
Kim Mai Linh thấy thiếu niên tuy tuấn mỹ nhưng nhãn quang bất chính, lại có nét gian tà không giống người tốt, khó chịu nghĩ thầm :
- “Cô nương phải giáo huấn ngươi một trận mới được!”
Đột nhiên nàng thấy trong túi thiếu niên ló ra chiếc bao tay đen sì, giật mình nghĩ bụng :
- “Chẳng lẽ chính là bọn chúng?”
Thiếu niên miệng cười giả lả, bước lên mấy bước nói :
- Kim cô nương, vẫn khỏe chứ?
Nghe đối phương gọi ngay đích danh mình, Kim Mai Linh vô cùng lo lắng.
Thoạt tiên nàng định hỏi :
- Sao các hạ biết họ tôi?
Nhưng thấy thái độ đểu cáng của thiếu niên, nàng bực tức không thèm hỏi, quay mặt đi chỗ khác.
Thiếu niên cười nhạt nói :
- Kim cô nương làm cao dữ quá ha!
Kim Mai Linh càng bực, nhưng ngẫm nghĩ giây lát, buột miệng hỏi :
- Các hạ là ai?
Thiếu niên mắt tít lại định trả lời.
Đột nhiên từ trường đấu có tiếng chưởng tiếp nhau rất mãnh liệt và tiếng người kêu. Cả bốn người đều chú mục nhìn sang, thấy trận đấu đã phân thắng phụ.
Nguyên Thiên Ma Kim Kỳ sau hơn trăm hiệp đã thấy mình núng thế, nếu không xuất hiểm chiêu thì khó mà tránh khỏi thất bại.
Tuy nhiên bấy giờ Tân Tiệp đã rút được một số kinh nghiệm, chỉ cần nhìn mắt đối phương đã hiểu được thâm ý của hắn rồi. Thêm nữa chàng còn nhận ra chiêu thức Thiên Ma Kim Kỳ đánh ra đã không còn linh hoạt nữa, hơi thở đứt quãng, biết hắn đã kiệt lực.
Thiên Ma Kim Kỳ vận hết công lực, xuất hư chiêu đánh vào tiểu phúc Tân Tiệp nhưng tả chưởng lại vận đủ mười thành công lực đánh vào vai trái đối phương một chưởng như sét.
Tân Tiệp đã có chủ định, không tránh, cũng không đỡ, vận chân khí toàn thân bảo vệ vai, đồng thơi giáng trả một chưởng.
Thiên Ma Kim Kỳ đang đắc ý thì lập tức bị chưởng lực của đối phương đánh ập vào ngực, toàn thân bắn lên không rơi xuống phía sau tới hơn trượng, miệng phun ra một vòi máu!
Tân Tiệp tuy đã thắng được cường địch nhưng cũng trúng một chưởng vào vai. Mặc dù công lực của Kim Kỳ đã giảm đi nhiều, chàng lại vận công phòng hộ từ trước, nhưng vẫn thấy vai tê đi. Chàng cất tiếng thở dài, buồn rầu nghĩ bụng :
- “Chỉ gặp đối thủ đầu tiên đã phải đối phó vất vả đến thế, nếu gặp phải Thiên hạ nhất kiếm thì biết làm thế nào?”
Kim Mai Linh thấy Tân Tiệp lảo đảo muốn ngã, kinh hãi kêu lên một tiếng lao ngay đến đỡ lấy chàng, nhẹ giọng hỏi :
- Chàng bị thương có nặng không?
Tân Tiệp khẽ lắc đầu.
Thiếu niên mới đến thấy Mai Linh và Tân Tiệp thân thiết như vậy, hậm hực nghĩ thầm :
- “Cho tên tiêu tử đó giá mạng luôn thể!”
Rồi thò tay vào túi lấy chiếc bao da đen sì mang vào bàn tay trái bước tới trước mặt Kim Mai Linh hỏi :
- Bây giờ thì cô nương biết ta là ai rồi chứ?
Dứt lời xòe tay ra trước mặt Kim Mai Linh.
Tân Tiệp thấy thái độ thiếu niên kia đầy ác ý như vậy, tự hỏi :
- “Chẳng lẽ bọn người kia đối với Mai Linh hay Kim lão trượng có oán cừu gì?”
Kim Mai Linh thấy chiếc bao tay đen kịt, bấy giờ không còn nghi ngờ gì nữa, sắc mặt biến đi.
Bấy giờ lão nhân gầy gò và thiếu nữ bước tới, không để ý gì tới Kim Mai Linh mà dồn ánh mắt vào Tân Tiệp.
Tân Tiệp thấy ba người kia hành tích kỳ dị, ánh mắt cũng đầy hung khí, biết chẳng thiện cảm gì mà tới đây. Nhìn qua lão nhân thấy huyệt thái dương nhô cao cả tấc đủ biết nội công phải rất thâm hậu, thấy hai nam nữ trẻ tuổi kia thuộc hàng nội gia cao thủ.
Chàng thầm xác định tình thế.
- “Nếu bây giờ xảy ra tranh chấp thì phải làm thế nào? Hiển nhiên chàng không thể bàng quan để mặc Kim Mai Linh một mình đấu với ba người kia mà chắc chắn sẽ vô cùng bất lợi. Nhưng hiện tại chàng đã sức cùng lực tận, lại còn thụ thương thì đối phó làm sao đây? Chỉ còn cách là kéo dài thời gian rồi sẽ liệu kế...”
Nghĩ đoạn, chàng từ tốn hỏi :
- Lão trượng có gì chỉ giáo?
Ngay lúc đó, chàng cảm thấy Kim Mai Linh kéo áo mình.
Lão nhân đảo mắt nhìn bên này bên khác, hết nhìn Tân Tiệp rồi tới Kim Mai Linh, lòng cảm thấy kỳ quái :
“Thiếu niên này võ công kinh nhân, nhưng không biết lai lịch thế nào. Gần đây chưa từng nghe giang hồ có nhân vật nào như vậy.
Điều quái lạ nhất là hắn với nữ nhi của Kim Nhất Bằng lại thân thiết thế kia mà lại vong mạng đánh nhau với đồ nhi của Kim Nhất Bằng làm hắn bị thương, thật chẳng biết quan hệ giữa chúng ra sao nữa!”
Lão cố ý lôi kéo Tân Tiệp về phía mình, nên chấp tay cười đáp :
- Tại hạ là Đường Bân ở Tây Xuyên, tới đây thì đối với Kim Nhất Bằng có chút mâu thuẫn. Bằng hữu thân thủ cao cường như thế, không biết quý tính đại danh là gì, lệnh sư là vị nào? Nếu đã có oán cừu với Độc Quân, chúng ta nên kết bằng hữu...
Tân Tiệp đâu không hiểu ý đối phương? Chàng thầm nghĩ :
- “Thế cũng may.
Ta hiện không muốn kết cừu oán, miễn sao ngươi đừng động đến Kim Mai Linh là được!”
Chàng từng nghe nói Đường Gia. Trên giang hồ ai nghe đến độc dược và ám khí của Đường gia cũng phải rùng mình thất đảm. Thêm nữa, người trong Đường môn tính khí hẹp hòi hiểm ác, chỉ cần phạm đến chúng dù là nhỏ y như rằng phải trả giá gấp đôi. Tân Tiệp “À” một tiếng nói :
- Thì ra Đường lão anh hùng danh chấn thiên hạ! Tiểu sinh thật thất kính!
Chàng lại nói tiếp, khéo léo né tránh về thân thế lai lịch của mình :
- Tại hạ với Kim Nhất Bằng không cừu oán gì. Đường lão anh hùng muốn phục cừu xin hãy cứ tùy tiện. Chỉ là hiện Kim Nhất Bằng không có ở đây...
Thiên Ma Kim Kỳ bây giờ đã dậy được, nghe cừu nhân của sư phụ đến bụng rất hoảng sợ.
- “Hiện tại mình đang thụ thương không thể đối địch được, mà người của Đường môn tên nào cũng tâm độc thủ lạt, còn Đường Bân cả võ công lẫn thủ đoạn không phải hạng tầm thường, xem ra mình hôm nay lâm vào cảnh dữ nhiều lành ít, chi bằng cứ liều một trận cho ra dáng hảo hán, đàng nào cũng chết!”
Nghĩ như vậy, hắn nén đau bước tới quát to :
- Muốn tìm sư phụ ta, các ngươi cứ việc gặp Kim Kỳ ta cũng được! Đại gia tuy đã thụ thương, nhưng cũng không sợ hạng chuột các ngươi đâu!
Đường Bân cười độc địa :
- Được lắm! Kim Nhất Bằng không có ở đây nhưng đã có đồ đệ hắn cũng thế! Thường ngày các ngươi cứ phàn nàn không có bia sống để phóng ám khí, nay hai tên này quả là bia sống lý tưởng cho các ngươi!
Thiếu nữ cười khanh khách nói :
- Như thế là nhị thúc chiều chúng ta quá! Linh ca! Phần huynh tiểu tử đó, còn con nha đầu này để muội, xem ai trúng được nhiều.
Thiếu niên chính là nhi tử của Chưởng môn nhân Đường môn Truy Hồn Đường Lôi. Hắn danh hiệu là Độc Lang Quân Đường Linh nghe tiểu muội nói vậy cười hô hô đáp :
- Ta không cần so độ với muội. Nhưng khi muội đánh cô nương đó thì nhớ tránh cái mặt xinh đẹp đó ra để ta còn có chỗ dùng, nếu không ta chẳng khách khí gì với muội đâu!
Hai huynh muội kẻ tung người hứng làm Kim Mai Linh tức lồng lộn định xông ra nhưng bị Tân Tiệp giữ lại. Chàng cười nói :
- Lâu nay nghe danh Đường lão anh hùng là vị tiền bối uy danh hiển hách làm tiểu sinh rất khâm phục, chẳng ngờ hôm nay diện kiến lần đầu. Đường lão anh hùng đã khiến tiểu sinh thất vọng!
Đường Bân nghe câu đó biến sắc, lão còn chưa biết lai lịch đối phương, chỉ cảm thấy không những võ công đối phương cao cường mà đối đáp cũng rất lợi hại giống như lịch lãm giang hồ.
Tân Tiệp nói tiếp :
- Có lẽ việc cừu oán chỉ do bản thân Kim Nhất Bằng gây ra, không quan hệ gì đến lớp hậu bối, huống chi trong hai người ở đây một người là nữ nhân, còn người kia bị thụ thương? Nếu Đường lão anh hùng vẫn cứ động thủ, việc truyền ra giang hồ há chẳng mang tiếng xấu là lợi dụng thế nguy của đối phương? Tại hạ không cho rằng Đường lão anh hùng đến nỗi như thế...
Lời chàng lộ rõ ý châm biếm.
Đường Bân sầm mặt lại vì tức giận.
Mới rồi thấy hai người ác đấu, lão dùng kế “Tọa sơn quan hổ đấu” hòng thừa thế mà ngư ông đắc lợi, chờ khi Kim Kỳ thất bại hoặc chí ít cũng kiệt lực mới xuất thủ, khi đó chỉ còn một mình Kim Mai Linh, với sức ba người thì việc thu thập đối phương dễ như trở bàn tay. Lão tin rằng Tân Tiệp cũng là cừu nhân của Kim Nhất Bằng không ngờ bây giờ quan hệ trở nên rất phức tạp. Lão thừa hiểu hàm ý châm biếm của Tân Tiệp nhưng không muốn kết thêm cường địch khi còn chưa biết lai lịch đối phương.
Lão chưa kịp nói gì Độc Lang Quân Đường Linh đã lên tiếng trước :
- Nếu bằng hữu không phải là rể của Kim Nhất Bằng thì ta khuyên hãy tránh ra, đừng chọc tay vào chuyện người khác!
Tân Tiệp cười hô hô, hỏi :
- Nếu ta đúng là con rể của Kim Nhất Bằng thì sao?
Độc Lang Quân Đường Linh xám mặt, đưa tay rất nhanh vào túi rồi vung lên phát xuất mấy mũi ám khí cực nhỏ bắn vào mấy chỗ ngực, yết hầu, hai vai và tiểu phúc Tân Tiệp. Hơn nữa ám khí phát ra vô thanh vô sắc, quả là thủ đoạn bá đạo.
Thất Diệu Thần Quân bình sinh không dùng ám khí nhưng đã nghiên cứu kỹ các loại ám khí bá đạo trong thiên hạ và có phương pháp phá giải hết sức linh nghiệm. Tân Tiệp cũng được truyền thứ bản lĩnh này.
Chàng biết Đường môn tam ám khí là “Độc châm”, “Độc sa” và “Độc tật lê” thì khó đối phó nhất là Độc tật lê với những chiếc ám khí nhỏ như chiếc gai mà đối phương đang thi triển.
Đã từng luyện mấy năm trong thạch thất phương pháp đối phó với đủ loại ám khí, huống gì lúc này giữa thanh thiên bạch nhật? Chàng chỉ cười nhạt mấy tiếng, tay áo rộng phất mạnh lên, tuy vai trái còn tê nhức nhưng tay phải vẫn hành động không ảnh hưởng gì.
Một luồng kình phong từ tay áo phát ra cuốn cả sáu mũi Độc tật lê rơi cả xuống đất, thân thể của Tân Tiệp vẫn đứng nguyên không rời nửa bước.
Việc chàng chấn lạc ám khí không những làm cho ba người của Đường môn thất kinh mà cả Thiên Ma Kim Kỳ cũng biến sắc. Hắn nghĩ thầm :
- “Tên này công lực quá cao cường, ta chưa gặp ai như hắn. Thế nhưng tại sao vừa rồi động thủ với ta, hắn lại không dốc hết sở học?”
Nhưng Thiên Ma Kim Kỳ lại không biết rằng Tân Tiệp thiếu kinh nghiệm đối địch. Những người khác khi còn thụ nghệ ở sư môn, ít ra cũng được sư huynh đệ hoặc sư phụ giao thủ quá chiêu để đúc rút kinh nghiệm đối địch. Nhưng đến cả điều này Tân Tiệp cũng không có. Chàng chỉ vận dụng những gì tiếp thu qua lý thuyết mà thôi, bởi thế khi động thủ với Kim Kỳ, chàng chỉ mới phát huy được một nửa sở học. Thế nhưng vừa rồi đối phó với ám khí, chàng lại khí định thần nhàn, với công lực siêu phàm, nhãn quan hơn người và phương pháp thích hợp, chàng cứ theo bài bản mà áp dụng là dễ dàng đắc thủ.
Nên biết Đường gia tam ám khí có thể dương danh thiên hạ, một nguyên nhân rất quan trọng là phóng đi vô thanh vô sắc, lại tẩm độc chất kịch độc.
Nhãn quan Tân Tiệp đã đạt tới trình độ thượng thừa, có thể nhìn ra cái mà người khác không nhìn thấy, hơn nữa đã có phương pháp hiệu nghiệm để phá giải nên không sợ.
Đường Bân bước lên hai bước nhìn Tân Tiệp nói :
- Bằng hữu thân thủ phi phàm, tất là cao đồ của vị danh sư. Chỉ là trong giang hồ đương đại người đủ tư cách truyền thụ bản lĩnh như thế cho bằng hữu không nhiều. Nếu Đường Bân này mắt chưa hoa, có thể lệnh sư là đương kim thiên hạ đệ nhất nhân, Kiếm Thần Lệ Ngạc đại hiệp?
Tân Tiệp nghĩ thầm :
- “Quả là ngươi mắt hoa thật rồi!”
Đường Bân thấy đối phương im lặng, cho rằng mình đã đoán đúng, nói tiếp :
- Lão hủ với Lệ đại hiệp có chút quen biết, cùng mấy vị lệnh sư huynh cũng có mối giao tình, chỉ là chưa từng gặp bằng hữu, dù sao cũng có thể coi là người trong nhà, bằng hữu hà tất phải gắng sức ngăn trở chúng ta phục cừu?
Lão tự cho mình cơ trí không gây thù chuốc oán với Không Động phái, và uy danh Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm không phải tầm thường, hy vọng dùng lời nhũn nhặn như thế Tân Tiệp sẽ ở ngoài vòng không can thiệp vào nữa. Không ngờ chàng cười hô hô nói :
- Đường lão anh hùng nói thế, tại hạ chẳng hiểu chút gì. Cái gì mà Kiếm Thần Lệ đại hiệp? Tại hạ không biết hắn. Việc của Đường lão anh hùng hôm nay, tại hạ không muốn can thiệp vào. Nhưng...
- Nhưng sao?
- Tuy tại hạ chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt trên giang hồ, nhưng dám xin Đường lão anh hùng nể mặt tại hạ mà bỏ qua việc này, nếu được chấp nhận, ngày sau tại hạ xin có chỗ báo đáp, và như thế, trên giang hồ sẽ hết sức khâm phục lòng đại lượng của Đường môn...
Đường Bân cười nhạt, ngắt lời :
- Nếu ta không nể mặt các hạ thì sao?
- Nếu vậy, để phản đối việc Đường lão anh hùng lợi dụng lúc người khác gặp nguy cấp mà tấn công, tại hạ dù đang thụ thương vẫn nỗ lực chống lại!
Đường Bân cười nhạt trả lời :
- Hừ, chẳng qua lão phu muốn tốt cho ngươi, đừng tưởng ta sợ ngươi. Nếu vậy ngươi cứ việc theo chúng về quỷ môn quan một thể! Linh nhi, Yến nhi! Hạ thủ!
Lập tức Đường Linh và Đường Yến cũng rút ra mỗi người một chiếc kim tiên, đó chính là binh khí độc môn của Đường gia được chế tạo bằng vàng nguyên chất, nhu cương lưỡng dụng.
Đường môn uy chấn võ lâm, ngoài Tam ám khí ra còn “Thất Sát Đoạt Mệnh Tiên Pháp” dùng cho nhuyễn tiên bằng vàng này, chiêu thức cũng độc đáo và linh diệu. Nhưng điều đặc biệt là người người ở Đường môn đều có khả năng tay trái phóng ám khí trong khi tay phải vẫn sử dụng kim tiên đối địch, bởi thế nếu chú ý đối phó với tiên pháp tất không tránh khỏi bị trúng ám khí hoặc trái lại. Đó là nguyên nhân tại sao trong suốt hơn trăm năm tồn tại, Đường môn luôn luôn giữ được địa vị không nhỏ trong võ lâm, ngay cả Ngũ đại tông phái cũng trọng nể mấy phần.
Tân Tiệp có biết điều này, liền vận công chuẩn bị đối phó. Kim Mai Linh cũng rời chàng ra, thần tình lộ rõ vẻ căng thẳng.
Đường Bân cười nhạt nhìn Tân Tiệp nói :
- Bằng hữu, lão phu khuyên ngươi một lần cuối cùng. Ngươi có thể đối phó với ám khí, nhưng tình thế trước mắt, ngươi nên xác định rằng trước mắt không lâu nữa một mình ngươi phải đối phó với cả ba cao thủ Đường môn... lão phu đánh giá hơi cao ngươi một chút, nhưng dù sao lão phu cũng có kế vạn toàn...
Tân Tiệp buông giọng khinh bỉ :
- Các hạ cứ việc xuất thủ đi, đã không còn giữ quy củ trên giang hồ, nói nhiều vô ích!
Đường Bân cười độc địa :
- Đường môn xưa nay hành sự chỉ cốt đạt mục đích, bất chất thủ đoạn! Hắc hắc... vả lại sau này trên giang hồ còn sợ gì chuyện này lộ ra nữa?
Như vậy lão tin chắc rằng thu thập cả ba người là việc trong tầm tay.
Tình thế đã trở nên hết sức căng thẳng. Ngay cả Tân Tiệp cũng cảm thấy rằng cục diện hôm nay khó mà xác định được. Nhưng hùng tâm trong chàng chợt trỗi dậy.
“Đây mới chỉ là thử thách đầu tiên khi dấn bước trên giang hồ. Nay chỉ với ba người, danh úy chẳng qua chỉ vào hạng tầm tầm mà mình không khống chế đước thì sau này gặp phải Hải Thiên song sát hoặc Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Lệ Ngạc và toàn bộ Không Động phái thì biết đối phó thế nào?”
Hiện tại, vì Kim Mai Linh mà chàng tạm bỏ mâu thuẫn với Thiên Ma Kim Kỳ, thậm chí nếu cần phải tương trợ hắn. Ý đã quyết, chàng vận đủ công lực vào song chưởng.
Song phương kiếm phát cung trương, cuộc ác đấu xem ra không tránh khỏi.
Nhưng ngay lúc đó bỗng xảy ra biến cố bất ngờ.
Không biết từ lúc nào xuất hiện một thiếu nữ cách mọi người chỉ vài trượng, bước như mây trôi nước chảy đi về phía họ, nở nụ cười hồn nhiên nói :
- Thế nào? Các ngươi định đánh nhau ư? Nếu thế thì chán lắm!


Lên đầu trang
Xuống cuối trang